Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, Cơ Vô Song nhìn thấy Tần Xuyên và Chu Phương Tinh đang được đưa lên cáng cứu thương, chuyển đến nơi điều trị.

Chu Phương Tinh còn đỡ một chút, trên người chỉ dính chút bụi đất, nhưng Tần Xuyên thì máu đen đầy người, thoạt nhìn như là người chết rồi.

Trong mắt y lóe lên một tia sáng khác lạ, hỏi:

-Sĩ quan phụ tá Y, hai người này còn sống sao?

Vẻ mặt xấu hổ, Y Phi không biết có nên nói ra thân phận của Tần Xuyên hay không, nhưng cô vẫn gật đầu.

-Vết thương có nặng không?

-Có lẽ không quá đáng ngại, tôi định đưa họ đến bệnh viện của đại học Đông Hoa, ở đó trình độ chữa trị tương đối cao, hẳn là có thể nhanh chóng hồi phục.

Y Phi cười nói.

Cơ Vô Song gật đầu, khóe miệng hơi giật giật:

-Được vậy thì rất may mắn.

Việc dọn dẹp nhà kho được thực hiện rất nhanh, vài phút sau, rốt cuộc Liễu Hàn Yên cũng lái chiếc Humvee lao về phía quân cảng.

Nhìn thấy khắp nơi đầy những thi thể và những dấu tích của cuộc chiến đấu, Liễu Hàn Yên nhíu mày, trong ánh mắt lộ vẻ tự trách. Cô hít sâu vài hơi, rồi khôi phục vẻ mặt thản nhiên như không hề có cảm xúc.

-Tướng quân! Lúc chúng tôi quay về đã muộn, bọn lính đánh thuê điên cuồng đã ném chất nổ vào nhà kho, chỉ còn lại vài tài liệu, chúng tôi đã mang ra ngoài. Rất xin lỗi!

Y Phi vội bước tới báo cáo, nhận hết trách nhiệm về mình.

Cơ Vô Song nhìn thấy Liễu Hàn Yên, mắt sáng lên, tao nhã mỉm cười bước tới:

-Hàn Yên, chuyện này không phải do lỗi của sĩ quan phụ tá Y. Lúc tôi chạy tới, cũng đã chậm rồi, dù sao tin tức của bộ tổng tư lệnh cũng tới quá trễ.

Liễu Hàn Yên hơi bất ngờ đưa mắt nhìn Cơ Vô Song:

-Sao Cơ tướng quân lại ở đây? Không phải anh ở quân khu Tây Nam sao?

Cơ Vô Song buồn rầu thở dài:

-Tôi nghe nói người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất, muốn kết hôn với một người đàn ông không quen biết, làm sao tôi có thể ngồi yên được…Hàn Yên, tôi hy vọng cô không nên tự chà đạp bản thân, cô có thể có cơ hội lựa chọn…

-Đừng nói đến chuyện đó.

Liễu Hàn Yên cắt ngang, nhíu mày nói:

-Cơ tướng quân, thứ nhất, tôi đã biết Tần Xuyên và chúng tôi đã gặp nhau hai lần.

-Thứ hai, tôi thấy vì việc riêng mà tự tiện rời khỏi đơn vị quân đội là không phù hợp với chuẩn tắc của quân nhân.

-Còn nữa, tôi vừa mới mất đi gần hai trăm chiến sĩ ưu tú, thi thể của họ còn nằm đó, tôi không có lòng dạ nào mà nói mấy chuyện này với anh.

Mặt Cơ Vô Song hơi đờ ra, nhưng vẫn ra vẻ thấu hiểu, gật đầu mỉm cười:

-Cô nói đúng, vậy cô cứ làm việc đi.

Liễu Hàn Yên phất tay, dẫn theo Y Phi và các chiến sĩ, đi thẳng tới nhà kho.

Trước khi bước vào nhà kho, Liễu Hàn Yên dừng lại một chút, cảnh giác hỏi:

-Y Phi, trên đường về tôi nghe nói lần này có hai lính đánh thuê là võ giả sơ cấp tiên thiên, họ đâu rồi?

-Tướng quân yên tâm, Cự Hùng và Thiết Ưng đã bị Cơ tướng quân giết chết. Tôi tận mắt thấy Thiết Ưng bị một chiêu Chiến Long trảo đánh chết, còn tên Cự Hùng bị chém ngang lưng!

Liễu Hàn Yên trợn đôi mắt đẹp lên, vẻ khó tin:

-Một mình hắn tới?

-Đúng vậy! Cơ tướng quân tới một mình.

Liễu Hàn Yên suy nghĩ một chút, lại hỏi:

-Hắn dùng cái gì chém ngang lưng Cự Hùng?

-Cái này…

Y Phi lắc đầu:

-Lúc chúng tôi chạy tới, tất cả bọn Cự Hùng đã chết trong nhà kho rồi, nhưng tôi nhìn thấy vết thương mà Cự Hùng bị chém ngang lưng, vết chém rất ngọt, hẳn là do một loại binh khí rất sắc bén gây ra.

-Nhưng Cơ Vô Song chưa bao giờ dùng vũ khí lạnh…Chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ sao?

Liễu Hàn Yên liếc nhìn cô.

Y Phi kinh ngạc, nghĩ lại kỹ càng, đúng là mình chưa nghe nói Cơ Vô Song sử dụng vũ khí gì.

Tuyệt học “Chiến Long Bí Quyết” của Cơ gia, chú trọng việc rèn luyện bản thân, không ngừng kích phát tiềm năng của thân thể, khiến cho chính cơ thể võ giả trở thành một thứ binh khí, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không ai ngăn cản nổi, hoàn toàn không cần đến sự hỗ trợ của vũ khí lạnh.

Liễu Hàn Yên biết hai tiên thiên võ giả chết rồi, cũng không lo lắng nữa, dẫn người đi vào gian nhà kho bừa bộn.

Vừa đi, Liễu Hàn Yên vừa suy nghĩ rất lung, ánh mắt cô lướt qua những thi thể không đầu trên mặt đất, sự ngờ vực càng lúc càng tăng.

Tuy nhiên do nhiệt độ quá cao, những thi thể này đã hoàn toàn biến đổi, miệng vết thương khó thể nhận biết, nhưng Liễu Hàn Yên là chuyên gia về mặt này, cô vẫn có thể phát hiện được nhiều thông tin từ những vết thương đó.

-Y Phi, lúc Thiết Ưng và Cơ Vô Song đánh nhau, tình hình như thế nào?

-Lúc đó Thiết Ưng đã bị chém đứt cánh tay trái, tôi thấy Cơ tướng quân giết chết hắn chỉ với một quyền, hắn như nỏ mạnh hết đà rồi.

-Thật sao? Cánh tay trái bị chém đứt à?

Y Phi đã dần dần nhận ra phương hướng, nhỏ giọng hỏi:

-Tướng quân, ngài nghi ngờ những người đó không phải do Cơ tướng quân giết?

Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện ra vẻ nghi ngờ:

-Tôi không biết…Bởi vì nếu không phải hắn giết, tôi cũng không thể nghĩ ra còn ai khác có thể làm được điều đó.

-Tôi cũng không nghĩ ra ai khác, hơn nữa, Cơ tướng quân quang minh lỗi lạc, chắc sẽ không lừa gạt chúng ta.

Y Phi nói.

Liễu Hàn Yên không trả lời, cô đi ngang qua thi thể của Cự Hùng, mắt nhìn miệng vết thương trên người Cự Hùng.

Đột nhiên, cô mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía thi thể một phụ nữ mà quần áo trên người đã rách nát, đồng thời trên người cũng bị bỏng.

Cô bước nhanh tới, cúi người đưa tay ấn vào phần cổ của người phụ nữ, rồi lập tức hô lên:

-Mau khiêng cô ta ra ngoài! Cô ta chưa chết!

Y Phi giật mình, không ngờ chỗ này còn có người sống, lúc nãy cô bước vào, do vội vàng cho nên không phát hiện ra.

Trên thực tế, không chỉ mình cô, ngay cả Chu Phương Tinh cũng tưởng cô nữ sinh tên là Lý Ngọc đã chết, bởi vì cô nằm hôn mê ở đàng kia, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Khi Lý Ngọc được đưa ra ngoài, Liễu Hàn Yên lại hỏi:

-Y Phi, lúc các cô vừa vào, có phát hiện được người nào khác còn sống không?

-Dạ có, có một nam, một nữ…

Vẻ mặt của Y Phi hơi phức tạp.

-Là ai vậy?

-Một người là giáo sư khảo cổ Chu, một người là…chính là Tần Xuyên.

Y Phi rất miễn cưỡng nói ra cái tên này.

Liễu Hàn Yên kinh ngạc nhìn cô, hết sức bất ngờ:

-Tần Xuyên không chết?

Trước hết Y Phi sai Hàn mấy người lính đi lục soát tìm kiếm vật dụng còn lại và người sống sót, rồi mới hạ giọng báo cáo với Liễu Hàn Yên.

-Dạ, tướng quân, tôi nghi ngờ giáo sư Chu và Tần Xuyên có quan hệ cá nhân đặc biệt, lúc Tần Xuyên bị thương, giáo sư Chu luôn ở bên cạnh hắn, nhất định không chịu rời xa…

-Được rồi.

Liễu Hàn Yên hít vào một hơi thật sâu:

-Việc này không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, vì sao nhiều võ giả cao cấp, võ giả hậu thiên đều bị chết ở đây, nhưng riêng hắn và một nữ giáo sư lại có thể sống sót.

Y Phi sững sờ, chuyện này quả thật rất kỳ lạ, hơn nữa cô lại nghĩ tới một chuyện khác…

-Tướng quân, còn nữa, nơi hắn và giáo sư Chu được tìm ra, ở gần vị trí thi thể của Cự Hùng, giáo sư Chu đi đứng bất tiện, không thể di chuyển, nếu Cơ tướng quân giết Cự Hùng, sao lại không biết là hai người còn sống?

Y Phi nhớ lại, vừa rồi Cơ Vô Song hỏi cô, có phải hai người Tần Xuyên còn sống, như vậy chứng tỏ, đúng là y khó bề phân biệt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.