Không những ông ta, mà ngay cả người phụ trách đấu giá cũng buồn bực nhìn về phía Tôn Vĩ, thầm nghĩ vì sao Tôn gia còn chưa ra giá, đây không phải là vật quý mà nhà họ muốn tranh đoạt hay sao?
Kết quả là, trong lúc nhất thời, người phụ trách đấu giá cũng quên hô “một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai”…theo như quy định, mà đứng ngẩn ra.
Lưu Gia Vinh sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi, vội huých Tôn Vĩ:
- Tôn thiếu, cậu nói đi! Chúng ta phải giành được miếng hà thủ ô này, nếu không thì sẽ không có thuốc cho Cục trưởng Trần!
Tôn Vĩ hít sâu một hơi, cúi đầu nói:
- Chú Lưu…Thuốc đó…chú dùng hà thủ ô thông thường loại thượng hạng đi, dù sao Cục trưởng Trần uống vào cũng không phân biệt được đâu!
- Tôn thiếu! Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy?
- Tôi làm sao ấy à? Cục trưởng Trần sẽ không biết đâu, chú cứ kê đơn cho ông ta có vị hà thủ ô là xong.
Tôn Vĩ bực mình, trong lòng bối rối, nhưng không dám nói ra.
- Cục trưởng Trần cũng theo dõi sát cuộc đấu giá lần này đấy! Ông ta muốn có thuốc kiện thận và làm tóc đen lại, không dùng hà thủ ô một trăm hai mươi năm mà thay bằng hà thủ ô khác, sẽ không có hiệu quả gì rõ rệt!
Lưu Gia Vinh vội vàng nói.
Nhưng Tôn Vĩ vẫn không chịu giơ bảng, làm như không nghe thấy.
Lưu Gia Vinh cho là Tôn Vĩ phát điên rồi, vội chụp lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281756/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.