Đó là một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phải là người luyện võ, mà có vẻ là người lăn lộn trên đường phố.
Nhìn thấy Tần Xuyên bước vào, dường như người kia hơi căng thẳng, khẽ gật đầu rồi liền xoay người đi ra cửa hàng bán hoa.
Khi đi ngang qua người Tần Xuyên, rõ ràng người kia vẫn hơi cảnh giác, tay phải đặt ở bên hông, hiển nhiên ở đó có đeo vũ khí, có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Tần Xuyên im lặng, tướng mạo mình hết sức vô hại đối với cả người và vật, vừa đẹp trai vừa trong trắng, sao vừa thấy mình đã sợ rồi?
- Tiểu Vi Vi, lại đây cho anh ôm một cái nào!
Tần Xuyên đi vào, không đợi Đường Vi trả lời, liền ôm cô hôn môi.
Cách chào hỏi vồ vập và không chút ngại ngùng của hắn khiên Đường Vi hơi xấu hổ, hờn dỗi lườm hắn:
- Cậu làm như người phương Tây vậy, vừa gặp mặt đã ôm hôn người ta!
- Biết làm sao được? Không hôn chị, làm sao nguôi được nỗi nhớ của tôi?
Đường Vi véo má hắn:
- Thôi đi, đi mà lừa gạt Tiểu Nhu kia kìa, tôi không phải loại người dễ bị lường gạt bởi những lời đường mật của cậu đâu!
- Hì hì, ngoài miệng chị nói không được, nhưng cơ thể lại nói ngược lại nha!
Tần Xuyên sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cô.
- Tôi không hề!
Nói xong, Đường Vi chỉ về phía cửa hàng hoa đối diện:
- Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281689/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.