Chương trước
Chương sau
Tần Xuyên liền thắng gấp, ba cô gái trong xe giật mình hét lên, không ai ngờ chiếc xe tải lại chạy mạo hiểm như thế.

- Người đó có biết lái xe không vậy? Em muốn báo cảnh sát!

Liễu Tiên Tiên tức tối dẩu môi, mặt phồng lên như bánh bao ú, bởi vì kem của cô đã bị rớt xuống váy!

Nhưng ngay sau đó thấy mấy người kia xuống xe, Liễu Tiên Tiên liền im lặng.

Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu ngồi ghế sau căng thẳng đến mức ôm chặt nhau, không dám tin những gì mình thấy.

Chỉ thấy bốn gã to con mặc áo ngắn tay hoặc áo ba lỗ, tay cầm súng tự động hung hăng nhảy xuống từ thùng xe tải.

Hai gã đứng hai bên, hai gã đứng sau bao vây xe họ, một gã đeo khuyên tai một bên ra hiệu bảo Tần Xuyên hạ cửa kính xe xuống.

Tần Xuyên vẫn giữ bình tĩnh. Bản thân hắn hoàn toàn không bị đe dọa bởi mấy khẩu súng, nhưng ngặt nỗi trong xe còn ba cô gái nữa.

Vì vậy Tần Xuyên vẫn hạ cửa kính xuống.

Gã đeo khuyên tai đanh mặt lại, chỉ thùng xe đang mở ở phía trước.

- Các vị, ban ngày mà cầm súng, hình như quá kính nghiệp rồi đấy.

Tần Xuyên cười nói.

- Tụi bây mau xuống xe, từng đứa một vào thùng xe, dám chạy trốn sẽ bị bắn chết!

Liễu Tiên Tiên sợ hãi, nghẹn giọng nhìn Tần Xuyên:

- Anh rể… em sợ.

Tần Xuyên thở dài. Tuy hắn có thể giết luôn đám to con này, nhưng một là có thể khiến ba cô gái bị thương, hai là hắn không hiểu ai đứng sau lưng giở trò này.

Nghĩ ngợi một hồi, Tần Xuyên quay đầu nói:

- Nhan Nhan, em xuống trước đi, cứ làm theo lời chúng, không sao đâu.

Lục Tích Nhan gật đầu, việc đến nước này, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, đành tin vào ánh mắt nghiêm túc của Tần Xuyên.

Bốn người Tần Xuyên bước vào thùng xe mới phát hiện có một chiếc lồng sắt lớn đã chuẩn bị sẵn cho họ.

Tần Xuyên càng thấy tò mò, đám người này xem ra không chỉ đơn giản là bắt cóc, bằng không sẽ không bắt nhốt họ, còn chuẩn bị chu đáo đến thế.

Mấu chốt là nhìn lồng sắt này được hàn rất chính xác, vậy lần hành động này của chúng có thể cũng đặc biệt chuẩn bị cho họ.

Tuy bây giờ Tần Xuyên có tự tin xử đẹp hết bọn này, nhưng hắn vẫn quyết định xem ai đứng sau lưng rồi tính sau.

Sau khi bốn người vào lồng sắt, xe tải rục rịch rời khỏi con đường đó, còn chiếc Bentley bị bỏ lại bên đường.

Tuy gần đó có vài người dân đi qua, song không ai phát hiện có gì bất thường.



Tại trụ sở tập đoàn Lăng Vân, trong phòng làm việc của Chủ tịch.

Bạch Dạ mặc tây phục ngồi trên sô pha, trước mặt cô là một đống hoa tươi vừa được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hà Lan tới.

Một tay cô cầm kéo nhỏ tỉa hoa, tay còn lại cắm hoa đã tỉa vào giỏ hoa. Một tác phẩm nghệ thuật cắm hoa dần dần thành hình.

Lúc này Freya vào phòng làm việc, cung kính báo cáo:

- Chủ nhân, đã bắt cóc Liễu Tiên Tiên thành công, nhưng mà còn có Tần Xuyên và hai phụ nữ khác trên xe, tổng cộng bốn người đều dẫn qua, có cần giết họ trước trên đường không?

- Việc giết người, nếu không cần thiết thì không cần làm, nếu làm thì để mấy tên Nhật Bản đó làm đi. Nếu có thể xử gọn tên Tần Xuyên phiền phức đó cũng là một chuyện không tệ.

Bạch Dạ ngửi hương hoa tu-líp trên tay, gật đầu cười hài lòng.

Freya tiếp tục nói:

- Vậy bây giờ chúng ta có chuyển tin này đến Hàn Thích không? Hay là chuyển đến bộ chỉ huy quân khu?

- Toàn bộ đều chuyển, chỉ cần dùng vệ tinh chỉnh địa chỉ hoàn toàn nặc danh là được. Với tính cách của Liễu Hàn Yên, em gái mình có chuyện, hơn phân nửa sẽ dẫn theo Y Phi đến cứu, như vậy càng tiện cho mấy tên Nhật Bản giết cô ta. Có điều lần này chúng ta phải làm lớn chuyện, dù thế nào cũng phải kinh động cả quân khu mới được…

- Dạ, chủ nhân.

Freya đáp một tiếng, vừa định ra ngoài liền bị Bạch Dạ gọi lại.

- Khoan đã!

Bạch Dạ nheo mắt, dường như nhớ ra chuyện gì đó:

- Đường chủ của hội Đằng Long tên… Thôi bỏ đi, mặc kệ tên gì, gọi tên đó đến nơi vắng người giết phứt rồi vứt xác xuống biển đi.



Một tiếng sau, xe tải chạy đến một kho hàng bỏ hoang ở nơi vắng vẻ.

Vùng này vốn sẽ xây khu công nghiệp kiểu mới, tiếc thay do nguồn nước ô nhiễm nên chính phủ cho dừng toàn bộ hạng mục này. Bốn, năm năm nay không có ai đến phát triển, nơi này đã mọc đầy cỏ dại.

Trong kho hàng này chất đống bừa bãi những thùng gỗ được phủ kín bằng các mảnh vải rách bám đầy bụi.  [Truyện bạn đang đọc được chia sẻ bởi T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N, hãy cập nhật chương mới nhanh nhất tại đây nhé!]

Sau khi xe vào kho hàng, mấy gã to con mở thùng xe rồi mở cửa lồng sắt, dùng súng chỉ nhóm Tần Xuyên bảo họ xuống xe.

Thực ra vừa vào kho hàng, Tần Xuyên liền phát hiện ở đây có đến ba cao thủ võ sĩ Tiên Thiên có khí tức không dưới sơ cấp.

Sau khi xuống xe, hắn có thể thấy trước mắt là một già hai trẻ, từ trang phục và cảm giác có thể đoán hơn phân nửa là người Nhật.

Một tên trẻ tuổi trong đó càng khiến Tần Xuyên ngạc nhiên hơn:

- Sao lại là anh?

Honda Kuisa cũng sững sờ, đây chẳng phải là người đàn ông từng gặp ở đại học Đông Hoa sao?

Có điều sau khi ngạc nhiên, y chỉ gật đầu:

- Vị này, lại gặp nhau rồi.

Cha con Iga nhìn y hỏi có chuyện gì, Honda Kuisa kể lại chuyện chạm mặt ở đại học rồi họ mới thôi.

Trong đầu Tần Xuyên lóe lên một suy nghĩ, hèn gì tên này lại đến đại học hỏi khu nhà nữ sinh, xem ra hơn phân nửa là đến điều tra về Liễu Tiên Tiên.

Tuy Tần Xuyên không sợ cùng lúc đối mặt với ba cao thủ cấp Tiên Thiên, nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện, hắn không muốn manh động.

Honda Kuisa nhíu mày nói:

- Vị này, cho dù anh là ai, anh và hai cô gái kia không nên xuất hiện trên chiếc xe đó, chúng tôi đành đắc tội thôi.



Lúc này Liễu Tiên Tiên định thần lại, biết họ đến để bắt cóc cô, bèn tức tối la lên:

- Bọn Nhật các người! Cứ đợi mà xem! Chị tôi mà biết sẽ đông các người thành băng hết!

- Hừ, toàn nói bậy bạ, bọn tao chờ chị mày qua đây đấy!

Iga Kumitsu khinh miệt một câu, lại hỏi:

- Thân phận một nam hai nữ này xác minh được chưa?

Gã đeo khuyên tai đáp:

- Chúng tôi không rõ, nhưng chủ nhân nói nếu các anh muốn giết thì cứ tự nhiên.

- Hì hì, giết luôn thì uổng quá, hai cô gái này đẹp như thế, trên đời hiếm gặp. Hay là trong khi đợi tên phản đồ đó đến, Honda Kuisa-kun (*),chúng ta mỗi người một cô, hưởng cho sướng trước đã!

(*) Kun là cách gọi thân thiện với nam giới, do người có địa vị cao hơn, nhiều tuổi hơn gọi những người ít tuổi hơn mình.

Iga Jiro cười tà.

Honda Kuisa lắc đầu:

- Trói họ lại hết đi, mục đích lần này của chúng ta là tìm Hisakura, không phải giết người.

Iga Jiro không tình nguyện cho lắm, nhưng nể mặt Honda Kuisa, y đành phất tay bảo gã đeo khuyên trói nhóm Tần Xuyên lại.

Tần Xuyên cũng để mặc chúng, dù gì với hắn dây thừng chỉ như làm từ giấy, lúc nào cũng có thể cắt đứt. Nhưng khi nghe chúng nhắc tới Hisakura, hắn liền biết chúng đến tìm Y Phi!

- Các vị, các vị tìm Y Phi cứ nói với chúng tôi, cần gì phải bắt trói như vậy?

Tần Xuyên cười hỏi.

- Câm mồm! Nhỏ phản đồ đó không dám đến gặp tụi tao!

Iga Jiro trừng mắt quát.

Tần Xuyên nghi ngờ, sao lại biến thành phản đồ rồi. Hắn từng nghe Liễu Hàn Yên kể rằng cô từng cứu Y Phi trên chiến trường, sau đó Y Phi đã theo cô, lẽ nào việc Y Phi rời khỏi Nhật Bản còn có ẩn tình khác?

- Không phải chứ, tôi khá thân với Y Phi, gan cô ấy cũng khá lớn, các anh là gì của cô ấy? Có khi nào lầm rồi không? Hay là để tôi gọi điện hỏi giúp các anh?

Tần Xuyên tiếp lời.

Cha con Iga hoàn toàn không buồn để ý tới Tần Xuyên, thậm chí có phần mất kiên nhẫn, trái lại Honda Kuisa có phần động ý.

Y đến trước mặt Tần Xuyên, hỏi:

- Vị này, lần này chúng tôi đến đây vốn không định làm chuyện phạm pháp thế này. Tôi là thứ nam của gia tộc Honda ở Nhật, tôi là Honda Kuisa.

Tần Xuyên “à” một tiếng, tuy không biết đó là gia tộc nào, song hắn vẫn hỏi:

- Anh tìm Y Phi có chuyện gì?

- Tôi là… vị hôn phu của Hisakura.

Honda Kuisa buồn bã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.