Chương trước
Chương sau
Thừa dịp này Y Phi chạy đến sau lưng Liễu Tiên Tiên, cởi dây thừng, giục:

- Tiên Tiên mau chạy ra ngoài đi! Quân đội đang ở ngoài đó!

Liễu Tiên Tiên không hề định tháo chạy một mình, cô chạy lại cởi dây trói cho Diệp Tiểu Nhu và Lục Tích Nhan:

- Chị Y Phi đến đây giúp em với, tháo dây thừng cho cả hai chị này nữa.

Nghe Y Phi nói, Iga Kumitsu sầm mặt lại, quay ngoắt sang chất vấn người đàn ông đeo bông tai bên cạnh:

- Quân đội ở ngoài đó? Sao lại thế? Không phải ông chủ của các người nói có thể tránh mặt quân đội à?

Người đàn ông đeo bông tai ngơ ngác kinh hoảng nói:

- Tôi còn muốn hỏi các người đây! Chúng tôi chỉ nhận lệnh bắt cóc con bé Liễu Tiên Tiên đưa đến đây, các ông làm sao lại chọc đến cả quân đội rồi?

- Hả!? Các người không phải người của Bạch Dạ à!? – Iga Jiro nắm cổ áo người đàn ông giật mạnh.

Đám lưu manh bắt cóc đều ngớ ra không hiểu mọi người đang nói gì.

- Chúng tôi… Chúng tôi là thủ hạ của Lý Đường chủ hội Đằng Long, Bạch Dạ nào ở đây? Chưa nghe nói bao giờ! – Người đàn ông đeo bông tai nói vẻ khó hiểu.

- Hội Đằng Long!? – Iga Kumitsu gầm lên – Chết tiệt! Con tiện nhân Bạch Dạ chơi chúng ta rồi!

Tần Xuyên nhíu mày, lại là Bạch Dạ, thế này thì chuyện phát lửa trong quân chắc chắn có liên quan đến cô ta rồi, Thánh giáo… quả thật thủ đoạn phi phàm.

Trước đây Tần Xuyên đã biết Bạch Dạ là người của Thánh giáo, nhưng chưa động gì đến cô ta, không phải là do sợ hay coi thường cô ta

Mà là do tổ chức Thánh giáo này quá nguy hiểm, ngay cả các Chính phủ cũng không thể động đến họ, hắn chỉ là một cá nhân, cho dù có là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là thế đơn thương độc mã.

Thánh giáo chắc chắn có rất nhiều người, giết Bạch Dạ có thể dễ dàng nhưng Bạch Dạ chết rồi thế nào mà lại chẳng có một Hắc Dạ Ngọ Dạ nào đấy, mình quen còn chẳng quen thì làm sao đề phòng được.

Nếu thế không bằng giữ Bạch Dạ lại, dễ phòng hơn, hơn nữa cũng có thêm thời gian để tự mình lớn mạnh hơn.

Tần Xuyên không cho rằng Thánh giáo chỉ nhằm vào một mình mình, cùng lắm họ đang bày thiên la địa võng để đạt được một số mục đích đen tối nào đó mà thôi.

Nhưng lần này hình như Bạch Dạ đã nặng tay rồi, để lộ ra nhiều như thế này.

Chẳng lẽ cô ta cho rằng hôm nay chắc chắn bọn mình sẽ chết ở đây nên mới không sợ lộ tin tức ra ngoài sao?

Lúc này Liễu Hàn Yên đã đi vào giữa kho hàng, xác nhận em gái an toàn rồi mới hỏi:

- Bạch Dạ mà bọn họ nói đến là chủ tịch Đổng của tập đoàn Vân Sơn đấy ư?

Tần Xuyên gật đầu:

- Chính là cô ta, em cũng biết?

- Nhà cô ta hình như ở bên cạnh nhà chúng ta, trước đây chúng em đã điều tra cô ta rồi nhưng không thu được bất cứ đầu mối nào, lần này… có căn cứ rồi – Liễu Hàn Yên nói.

Tần Xuyên nheo mắt, cảm thấy hơi bất an, Bạch Dạ không phải dạng người ngu ngốc không để đường lui, kế hoạch của cô ta không thể chỉ dừng lại ở đây…

Nhưng Liễu Hàn Yên không quan tâm nhiều đến thế, em gái là “nghịch lân” của cô, nhìn biểu hiện thì cô vẫn bình thản lạnh lùng, thật ra trong lòng như đang có núi lửa phun trào, giận dữ đến cùng cực.

- Iga Kumitsu, ông không xứng đáng làm tộc trưởng tộc Iga, đến Hoa Hạ bắt cóc một con bé còn đang học đại học, đây là cách để các người bắt Y Phi trở về sao?

Tần Xuyên bĩu môi, nghĩ thầm bọn họ không thể quang minh chính đại đòi người, nếu Y Phi chịu quay lại sớm đã quay lại rồi, cho nên bọn họ mới dùng đến biện pháp này, cũng là có nguyên do cả.

- Cô chính là Liễu Hàn Yên của Hàn Thứ đấy phải không, đệ tử của Tông sư, quả nhiên thân thủ bất phàm. Cô giết học trò yêu Kashima Jubei của ta, nợ máu phải trả bằng máu!

Nói rồi Iga Kumitsu vươn tay rút một thanh kiếm samurai của tên đệ tử đứng gần đó ra khỏi bao.

Tần Xuyên bước lên nói với Liễu Hàn Yên:

- Tên này rất lợi hại, để anh đối phó với lão cho?

- Chưa chắc anh đã thắng được ông ta, để em tiêu hao một phần công lực của ông ta trước rồi anh tiếp chiến, khả năng thắng của anh sẽ lớn hơn – Liễu Hàn Yên ngoái lại nói.

Tần Xuyên mỉm cười, cô ấy vẫn tưởng hắn mới chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung, nhưng nói cũng phải, cô ấy chưa từng thấy qua kiếm ý của mình.

Tần Xuyên không cản, Liễu Hàn Yên đang tức giận, để cô ấy phát tiết ra ngoài cũng tốt, hơn nữa cô ấy cũng rất kiêu ngạo, phải giữ thể diện cho cô ấy.

Mình ở bên cạnh hộ tống, Iga Kumitsu cũng không làm cô ấy bị thương được.

Iga Jiro cười gian giảo:

- Ba, Bạch Dạ lừa chúng ta nhưng chúng ta có thể bắt Liễu Hàn Yên làm con tin rồi xông ra, sau đó tìm người của Đại sứ quán Nhật hỗ trợ.

Quân đội Hoa Hạ chưa chắc đã dám động đến chúng ta, Honda Jun cũng ở đấy, số lượng giao dịch giữa nhà Honda và Hoa Hạ cực lớn, chắc chắn Hoa Hạ muốn làm gì cũng phải cân nhắc.

Honda Kuisa cau mày nói:

- Việc đã đến nước này rồi, bác và anh thu tay lại đi, lần này chúng ta đi quá giới hạn rồi, dừng lại thương thuyết có khi còn có cách khác!

- Không được! Trước ki chết Jubei báo tin cho chúng ta, người trong gia tộc cũng biết, ta nhất định phải báo thù cho nó, nếu không không còn mặt mũi nào nhìn các đệ tử của nhà Iga! Con nghịch nữ này ta cũng phải đem về Nhật, tuyệt không thể nới tay!

Iga Kumitsu cười khinh khỉnh nói:

- Chẳng qua chỉ là hai đứa Hoa Hạ miệng còn hôi sữa, hôm nay cho chúng biết uy lực của Bạt Đao Thuật!

Honda Jun cứ yên tâm, chỉ cần con tin còn trong tay chúng ta, quân đội bọn chúng chắc chắn không dám dùng đến hỏa lực.

Thấy hai bên đánh nhau đến nơi, Y Phi không kìm được nói lớn:

- Ba! Xin ba đừng mắc thêm sai lầm nữa! Cho dù ba có là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung đi chăng nữa, nếu ba giết Liễu tướng quân, quân đội Hoa Hạ chắc chắn sẽ không để cho ba trở về Nhật Bản!

- Câm ngay! Đồ phản đồ! Mày không có tư cách gọi tao là ba! – Iga Kumitsu trợn mắt gầm lên.

Honda Kuisa biết tình thế nghiêm trọng rồi, anh ta cũng không cho rằng Liễu Hàn Yên có thể tiếp được quá mười chiêu của Iga Kumitsu.

- Hisakura, em theo anh về nhà đi! Em nói cho anh biết anh đối xử không tốt với em ở chỗ nào, anh nhất định sẽ sửa! Anh có thể đưa em về trước, nhà Honda sẽ bảo vệ em!

Nhìn Honda Kuisa chân thành đối đãi mình, cuối cùng Y Phi cũng cảm động rơi nước mắt.

- Anh Honda… Xin lỗi anh, không phải em cho rằng anh không tốt… mà là…

- Không phải do anh không tốt? Vậy tại sao em lại trốn đi!? – Honda Kuisa càng lúc càng không hiểu.

Iga Kumitsu hừ hừ nói:

- Honda à con bé này đang tìm cách để lung lạc cháu, đừng nghe nó nói bừa!

- Ba! Đến bây giờ ba vẫn mê muội không tỉnh, con đành phải nói thật cho anh Honda thôi! – Y Phi quyết định dứt khoát, cao giọng nói – Anh Honda, lúc đầu khi họ muốn gả em vào nhà anh là để em làm nội gián, dùng thuốc độc tác dụng chậm giết chết anh và bác! Ba em và mẹ anh… đã phát sinh quan hệ… quan hệ…

Y Phi thật sự không còn mặt mũi nào nói tiếp, chuyện này là một sự sỉ nhục quá lớn với cô.

Đây là âm mưu bẩn thỉu khổng lồ của gia tộc Iga, cũng là một trong những bí mật lớn nhất của Iga Kumitsu…

- Câm ngay!! – Iga Kumitsu sắc mặt tái nhợt, gương mặt Iga Jiro đứng phía sau cũng sầm lại như có mây giông che phủ.

Honda Kuisa trắng nhợt, cả người như mất hồn, lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.