Mọi người vừa bắt đầu có một tia hi vọng thì nghe câu này của hắn đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Liễu Tiên Tiên tức giận nói:
- Thế mà anh còn cười? Chúng ta sắp chết cả rồi!
- Hỏi anh ta chẳng khác gì không hỏi, để chị dùng thông tin vô tuyến liên lạc với quân đội ngoài kia, để họ nhanh chóng tìm ra vị trí tay bắn tỉa – Y Phi vừa nói vừa lấy một chiếc bộ đàm ra khỏi túi.
Nhưng cô gọi một hồi mới nhận ra trong nhà kho không có tín hiệu!
Nói cách khác, người ở bên ngoài không thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán mò.
- Bạch Dạ không phải đồ ngốc, làm sao quên cắt tín hiệu được? – Tần Xuyên lắc đầu.
Liễu Tiên Tiên nhành miệng mếu máo:
- Thế làm thế nào bây giờ, em không muốn trở thành thịt nướng đâu, anh đừng dọa em…
- Hì hì, em gái yên tâm, đến bây giờ Bạch Dạ còn chưa động thủ, tức là cô ta còn muốn dụ thêm người đến, chỉ cần chúng ta không chạy ra cùng lúc thì cô ta sẽ không kích nổ đâu – Tần Xuyên nói.
- Thế anh còn cười!? Có khác gì ngồi chờ chết đâu!
Tần Xuyên vỗ ngực nói:
- Đừng sợ, lại đây, anh ôm cô, trong lòng anh là an toàn rồi!
- Thần kinh à! Anh rể hư! Lúc này rồi mà còn đùa được à!? – Liễu Tiên Tiên nổi cáu.
Tần Xuyên ngây thơ nghĩ, mình rõ ràng nói thật, làm sao cô bé này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281626/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.