Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không bắt mắt, nhưng trên trán có một sự cao ngạo và uy nghiêm được dưỡng thành bởi quanh năm ngồi ở vị trí cao.
Người đàn ông nhìn Lăng Lạc Tuyết, hừ một tiếng nói:
- Lại mang theo Cầm nha đầu tới nơi như thế, quả thực là gan càng lúc càng lớn.
Lăng Lạc Tuyết mấp máy cặp môi đỏ mọng, yên lặng nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói:
- Không cần ông quan tâm.
- Im ngay! Gây họa lớn như thế, còn dám đấu võ mồm với tôi! Tôi quả thực cảm thấy mất mặt thay cô!
Người đàn ông chỉ vào Lăng Lạc Tuyết nói giọng dạy dỗ.
Tần Xuyên ở phía sau không nghe nổi nữa, tiến tới nói:
- Ông anh này, ông là ai vậy? Mang Cầm Nhi tới đây ăn uống là tôi, cũng không phải Tiểu Tuyết, ông nổi giận Tiểu Tuyết cái gì?
- Tần Xuyên, đừng nói nữa.
Lăng Lạc Tuyết vội vàng nhỏ giọng khuyên can.
Người đàn ông híp mắt, như cười như không nhìn Tần Xuyên nói:
- Hóa ra cậu là Tần Xuyên, quả thực giống như Tần Uy lão đệ nói, vẫn chỉ là một thằng nhóc… Cần phải dạy dỗ một phen mới được, thực không biết đại thế, làm việc nói chuyện, đều ấu trĩ như vậy.
Tần Uy, đúng là chú hai của Tần Xuyên, có thể xưng huynh gọi đệ với Tần Uy, đủ thấy địa vị của người đàn ông này không đơn giản.
Nhưng Tần Xuyên căn bản không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281608/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.