Sau hơn hai tiếng lái xe, xe tiến vào một ngọn đồi cây cối rậm rạp, một con đường uốn lượn tinh xảo, đi sâu vào trong rừng.
Vào trong buộc phải đi qua một sơn môn, sơn môn này được làm bằng gỗ lim và vàng sợi, khí thế phi phàm, có thể dùng được ngàn năm không mục.
Trên bảng hiệu viết chữ “Tần”, treo lên, chữ này mang sự trang nghiêm, lại thể hiện rõ uy phong.
Ở đây quanh năm có thủ vệ của Tần gia, nếu người bình thường muốn vào, đều bị từ chối ngay ngoài cổng.
Nhưng hôm nay, Tần Xuyên phát hiện, trước cổng đã đậu sẵn vào chiếc xe.
Trừ những nam nữ lão ấu mặc trang phục người hầu của Tần gia, còn có ba anh em Tần Cầm, Tần Tử Hằng, Tần Tử Việt.
Sau khi Tần Xuyên dừng xe bên đường, cùng Liễu Hàn Yên xuống nghe, cả đám lập tức chạy đến đón.
-Anh! Chị dâu!
Tần Cầm ngọt ngào gọi, chạy đến đầu tiên.
-Cuối cùng hai người đã về!
Sắc mặt Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt khá phức tạp, cũng cúi đầu gọi “anh cả”, “chị cả”.
Lần trước sau khi hai anh em họ bị Tần Xuyên giáo huấn trong vũ hội, càng ngày càng cảm thấy, anh họ này rất khó lường.
Tuy nhiên, về nhà họ cũng không kể chuyện này với mấy vị trưởng bối. Một là do họ không giúp được Tần Cầm, trong lòng áy náy, thứ hai là Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt không dùng chân khí so chiêu với Tần Xuyên, có lẽ chỉ do khí lực và tốc độ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281573/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.