-Tần Xuyên, cháu có cần chuẩn bị gì không? Chú sẽ cho người mang đến cho cháu, không cần khẩn trương, trị không được, mọi người cùng nhau nghĩ cách.
Tần Uy cười ha hả nói, ra dáng một bề trên thật lòng yên thương con cháu.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, đáp:
-Để cháu nói vài câu với ông ta cái đã...
-À, cháu cần phiên dịch chứ gì, để chú gọi phiên dịch...
Không đợi Tần Uy nói xong, Tần Xuyên đã “Hi” với Christopher rồi.
Kế tiếp, hắn bắt đầu trao đổi với Christopher bằng một thứ tiếng Anh giọng Luân Đôn rất lưu loát.
-Xin chào người anh em đến từ Thụy Điển! Anh có thể nói tiếng Anh được không? Tôi không biết tiếng Thụy Điển, tạm thời thì chưa biết!
Tần Xuyên cười hì hì.
Christopher sửng sốt, suýt nữa không kịp phản ứng, còn tưởng một quý tộc nước Anh đột nhiên xuất hiện ở Tần gia! Người đâu mà nói tiếng Anh chuẩn đến vậy!
-Tôi...tôi biết rồi, ha ha, không ngờ Tần gia lại có người trẻ tuổi nói tiếng Anh giỏi như vậy!
Christopher mỉm cười, ông ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nói được nhiều thứ tiếng.
Tần Xuyên ngồi xuống bên cạnh người ngoại quốc, rồi bảo Tứ thúc công nhích ra xa một chút.
-Như vậy nói chuyện tiện hơn. Tôi nói anh nghe, y thuật của mấy ông già kia hơi cổ lỗ rồi, hồi nhỏ họ tới trường, chỉ đọc sách giáo khoa suông, không ổn chút nào!
-Hiện giờ phải bắt kịp thời đại, không thể chỉ sờ sờ tay, nhìn sắc mặt, mà coi là chẩn bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281564/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.