Chương trước
Chương sau
Chuyện này có hai khả năng, thứ nhất, Đường Nghị và bảo mẫu đều ở gần đây, đã được cô ta giấu kỹ.

Thứ hai, hơi phức tạp hơn, cô nàng này còn có đồng bọn, chỉ cử cô ta đến đây một mình để đàm phán với Đường Vi, để phòng bất trắc.

Nhưng, Tần Xuyên nhìn và chiếc xe đỗ ở bên kia, trong lòng đã hiểu được ngọn nguồn.

Hắn vui vẻ cười,

-Người đẹp, cô là Mona à? Chào mừng cô đến Trung Quốc...

Tần Xuyên nói xong, mỉm cười bước đến, định bắt tay Mona.

Mona không nói hai lời, trực tiếp giơ súng nhắm đầu Tần Xuyên, lạnh lùng nói:

-Tôi nhớ mình đã nói rõ, bảo Huyết Phượng hoàng tự tới, anh là ai?

Tần Xuyên căn bản không định trả lời, hắn đi đến trước hai bước, chỉ để kéo ngắn khoảng cách, dễ động thủ hơn ấy mà...

-Đứng lại! Nếu không đứng lại tôi nổ súng!

Mona vô thức lùi về phía sau, từ trước đến nay cô giết người không chớp mắt, nhưng không biết vì sao người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng có sơ hở, vậy mà cô lại không dám ra tay.

Một cảm giác sợ hãi nằm sâu trong bản năng sát thủ, khiến Mona vô cùng khó chịu, như nghẹn ở cổ họng.

-Người đẹp, tuy cô cũng chẳng đẹp đẽ gì lắm, nhưng tôi đã gọi cô là người đẹp rồi thì cô vẫn nên gọi tôi là anh chàng đẹp trai chứ...

Tần Xuyên tiếp tục bước tới từng bước, hoàn toàn không có ý định dựng lại, tiện thể còn nói ba chuyện linh tinh.

Cuối cùng Mona không thể chịu đựng cảm giáp áp bức này, trực tiếp bóp cò!

-Đoàng đoàng!!

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, nhưng vì tâm cảnh của Mona bị tiếng bước chân của Tần Xuyên làm cho rối loạn, nên đều bắn trật!

Thân ảnh của Tần Xuyên như một con báo, dùng cả tay lẫn chân, thi triển kỹ xảo bắt người nhanh như tia chớp.

Một chiêu Hoành Thủ Lan Giang Hà, khủyu tay chấn một cái, đánh bay sung của Mona, đồng thời cả thân hình bay ra sau lưng cô, cánh tay chặn dưới họng nữ sát thủ!

Lúc Mona định ra tay phản kích, mới phát hiện, một tay của cô đã bị bẻ ra sau lưng, căn bản không thể nào nhúc nhích được!

Tốc độ, kỹ xảo chiến đấu của người đàn ông này, đều vượt xa cô!

Mona nuốt một ngụm nước bọt, phán đoán của mình chính xác rồi, không thể ngờ tới Huyết Phượng hoàng lại cử người giúp đỡ có thực lực lớn như vậy đến!

May là, bọn họ không chơi trò được ăn cả ngã về không, đã sắp xếp mai phục...

-Nói, ai cử các người đến, có mục đích gì?

Tần Xuyên hỏi, hắn lo lắng Thánh Giáo âm hồn bất tán, vậy thì phiền phức lắm.

Mona bỗng nhiên nhếch miệng mỉm cười,

-Vị tiên sinh này, tuy không biết anh là ai, nhưng nếu anh không thả tôi ra, tôi cam đoan anh sẽ chết rất thảm...

-Cô đã bị tôi bắt, còn làm được gì đây?

Tần Xuyên hỏi.

-Đúng là tôi không phải đối thủ của anh, nhưng... thiếu niên kia, vẫn nằm trong tay chúng tôi, nếu anh dám động đến tôi, nó sẽ chết!

Mona cười lạnh.

Tần Xuyên cười không thèm để ý,

-Hóa ra... các người cho rằng tôi là đồng bọn của Đường Vi?

Mona sững sờ, hồ nghi nói:

-Chẳng lẽ không phải sao?

Tần Xuyên cười ha ha, cười đến mức chảy nước mắt, bộ dạng như nghe thấy chuyện quá vớ vẩn.

-Cô nghĩ sao cũng được. Dù sao cô chết, đồng bọn của cô có giết đứa bé kia, thì các cô không thể nào áp chế được Đường Vi, bắt giao Huyết Hoàng Công cho các cô được.

Mona biến sắc,

-Anh... anh cũng muốn lấy Huyết Hoàng Công?

Tần Xuyên nhún vai, vẻ mặt gian tà,

-Tôi tốn bao nhiêu thời gian để tiếp tận Đường Vi, không thể nào để các người cướp trước được... Đơn giản tôi chỉ muốn biết, ai đứng đằng sau tranh giành vụ làm ăn của tôi.

Cô không muốn nói ra cũng chẳng sao... Tôi cho cô ba giây suy nghĩ, ít nhất, tôi giữ cho cô được toàn thây... ba... hai....

Nghe Tần Xuyên nói vậy, tuy Mona còn hoài nghi, nhưng thực sự không kịp suy nghĩ nhiều!

Cô ả biết, nếu chậm một giây, chắc chắn cô ả sẽ phải chết!

-Martial!!

Mona hét lớn một tiếng!!

Trong cổ áo cô, có giấu một máy truyền tin bỏ túi, để liên lạc với đồng bọn!

Trên một đỉnh cây cách đó vài trăm mét, một gã súng bắn tỉa đang mai phục, nghe thấy tiếng kêu cứu của Mona, liền nổ súng!

-Bụp!!

Viên đạn của súng ngắm mang theo sóng khí, bay về phía sau ót Tần Xuyên!

Nhưng thời khắc này, dưới sự cảnh giác của Tần Xuyên, khoảng cách của súng ngắm xa đến như vậy, căn bản không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì!

Tần Xuyên lập tức cúi đầu, tay hơi dùng lực, trực tiếp vặn cổ Mona!

Sát thủ thực lực Hậu Thiên cao cấp, hoàn toàn không thể chống lại nỗi Tần Xuyên!

Sau khi nhìn thấy phương hướng của tay súng bắn tỉa, Tần Xuyên chân chạy như điên, thi triển thân pháp Hành Vân Đạp Bộ, từng bước lên xuống, như giẫm trên những đám mây, cưỡi gió mà đi.

Vừa nãy thấy chiếc xe dừng ở đây, Tần Xuyên đã phỏng đoán.

Nếu như Đường Nghị và bảo mẫu đã bị một chiếc xe khác đem đi, vậy thì Mona không cần phải đem một chiếc xe dễ bị phát hiện tung tích chạy đến lâm trường này.

Cho nên, bọn Đường Nghị chắc chắn ở gần đây, cách giải thích duy nhất, là Mona còn có đồng bọn mai phục ở đây.

Nói cách khác, chắc chắn Mona đã đem con tin giấu một cách ổn thỏa nhất bên cạnh mình, chứ không đem con tin đến nơi khác, còn mình thì ở trong ngôi nhà kia.

Lúc tay súng bắn tỉa công kích, Tần Xuyên cũng coi như đã xác định được tất cả những suy đoán.

Hắn chỉ dùng vài hơi công phu, đã chạy đến một ngôi nhà khác của lâm trường, thuận tiện khi lướt qua một ngọn cây, còn bẻ một cành cây cầm trên tay...

Đường Nghị và bảo mẫu bị trói trên mặt đất, có băng keo dán miệng họ.

Nhìn thấy Tần Xuyên chạy đến, Đường Nghị nước mắt lưng tròng, mặt đỏ lên “ư ư” cầu cứu, bảo mẫu kia thì khóc như mưa, dĩ nhiên là rất sợ hãi.

Một tên đàn ông trung niên mặt râu quai nón, dáng người cường tráng, tay đầy cơ bắp, đang dùng súng ngắm đặt trên đầu Đường Nghị.

Sau khi gã phát hiện súng ngắm của mình không thể bắn chết Tần Xuyên, đã biết rõ mình không phải đối thủ của Tần Xuyên, cho nên đành liều chết đánh cược một lần.

-Không được đến gần! Bước thêm một bước, tao bắn chết nó!

Tay bắn tỉa hung hãn lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tần Xuyên lóe lên, giơ hai tay, đứng yên tại chỗ,

-Được, tao không đến gần, mày đừng kích động.

Cuối cùng tay súng bắn tỉa thở ra, xem ra gã dùng con tin để áp chế vẫn là lựa chọn chính xác, không khỏi nhe răng cười nói:

-Cái con Mona ngu xuẩn đó, lại tin vào mấy lời xảo ngôn của mày, nên mới rối loạn. Nhưng mày nên biết, những lời lẽ giảo hoạt đó không ảnh hưởng đến tao đâu!

Tao chỉ có một điều kiện! Để tao đi, sau đó... tao sẽ suy xét đến chuyện thả con tin!

Tần Xuyên thở dài, giống như rất bất đắc dĩ nói:

-Tao chỉ muốn hỏi mày một câu, ai sai bọn mày đến cướp Huyết Hoàng Công?

-Mày không cần biết những chuyện này, hơn nữa... tao không muốn bàn điều kiện với mày! Mày bớt nói hươu nói vượn đi!

Tay súng bắn tỉa đắc ý đưa họng súng về phía Đường Nghị chép miệng.

-Thật sao...

Tần Xuyên cười cười:

-Tiếc là mày đã sai rồi.

-Là sao.

Tay súng bản tỉa sững sờ.

-Tao căn bản không muốn bàn điều kiện với mày, vì... người chết làm gì có tư cách để bàn điều kiện.

Một quang mang màu xanh, thoáng hiện ra trước mắt tay súng bắn tỉa!

Tốc độ xuất kiếm của Tần Xuyên rất nhanh, nhanh đến mức gã không thể nào phản ứng kịp, nó giống như là hơi thở, hòa vào một thể với Tần Xuyên, không thể nào lần ra tung tích.

Đối phó với mấy loại này, kiếm ý chân chính của Tần Xuyên chẳng cần phải dùng đến, chỉ cần một kiếm, đánh nhẹ một cái, là đủ rồi.

Cành cây nhỏ không biết bị Tần Xuyên vứt qua một bên từ lúc nào, hắn bước đến trước mặt Đường Nghị và bảo mẫu, cởi dây thừng cho hai người.

Có điều, hai người không vui mừng lắm sau khi sống sót qua tai nạn, vì bọn họ đã nhìn thấy cái đầu của tay súng bắn tỉa, từ trên cổ rơi xuống!

-Anh Tần Xuyên!

Đường Nghị ôm chặt Tần Xuyên, căn bản không dám quay đầu nhìn lại.

Bảo mẫu cũng bị dọa đến mức không còn chút huyết sắc, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Xuyên.

Tần Xuyên nhún vai nhận lỗi với họ, cũng chẳng còn cách nào khác, so với phanh ngực mổ bụng, hắn cảm thấy chặt đầu tương đối sạch sẽ hơn.

-Chúng ta đi thôi, Tiểu Nghị, cô cháu chắc chắn rất lo lắng.

Tần Xuyên cười nói.

Sau khi ba người quay lại xe, Tần Xuyên đưa bọn họ về nhà.

Đường Vi đã đứng chờ ngoài cửa từ sớm, thấy Đường Nghị trở về an toàn, kích động ôm chặt lấy cháu trai, khóc lóc hỏi có bị thương ở đâu không.

Sau khi xác nhận tất cả vẫn ổn, bảo mẫu liền đưa Đường Nghị đi nghỉ ngơi, cả hai người đều cần nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này Đường Vi mới cùng Tần Xuyên vào thư phòng, bàn luận tiền căn hậu quả của chuyện này.

Nghe Tần Xuyên nói xong, Đường Vi lo lắng nói:

-Tên Martial râu quai nón kia, cũng là sát thủ TOP 13, am hiểu về súng bắn tỉa và các loại súng hạng nặng, là thành viên của đội đột kích Báo Biển trước kia, sau đó vì tiền thưởng, đã gia nhập công hội “Thâm Uyên”, cũng là một trong những thành viên nòng cốt của Thâm Uyên...

-Công hội Thâm Uyên? Lợi hại lắm à?

Tần Xuyên không hiểu mấy chuyện này lắm, tò mò hỏi.

Đường Vi cười đắng chát:

-Đương nhiên là rất lợi hại, hiện tại đang là tổ chức sát thủ đứng thứ hai thế giới. Trước kia lúc sư phụ em còn khỏe mạnh. “Bất Tử Điểu” đứng thứ hai thế giới.

Nhưng vì những năm gần đây, không ít sát thủ của “Bất Tử Điểu” đã bỏ đi, nên mới suy thoái dần, cho nên rơi xuống TOP 5, còn “Thâm Uyên” thuận lý thành chương trở thành công hội thứ hai.

-Xem ra, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thâm Uyên, tháng sau em phải chính thức đảm nhận chức hội trưởng của “Bất Tử Điểu”, nếu như trước đó Huyết Hoàng Công bị cướp, hoặc em bị giết, thì “Bất Tử Điểu” hoàn toàn không thể gượng dậy nỗi.

Tần Xuyên lộ vẻ suy nghĩ, nói:

-Nếu vậy, mọi chuyện rất không ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.