Mấy người lính đều trợn tròn mắt, không phải là bọn họ chưa gặp cảnh mời thuốc, chỉ là chưa từng thấy có người sẽ lấy ra một bao thuốc trị giá ba tệ để mời.
Tần Xuyên nhìn nét mặt của họ, biết rõ chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nói:
- Các anh em, tôi biết thuốc này rẻ mạt, chủ yếu vì tôi không hút thuốc lá, trên người không có thuốc khác.
Nhưng tôi tin mấy người đẹp trai không kém gì tôi, không phải là người so đo tiền tài gì cả, dù sao thì nói tới tiền bạc cũng làm tổn thương tình cảm.
Đây chỉ là tâm ý của tôi thôi mà, các anh em cho tôi vào, tôi cam đoan mọi người sẽ không bị xử phạt. Hôm nào tôi mời mọi người tới tiệm Net chơi game, sao hả?
Mấy người lính toát hết mồ hôi hột, thằng này có bình thường không vậy?! Đây thực sự là Tần đại thiếu gia sao?!
- Tần đại thiếu gia, anh đừng làm khó dễ chúng tôi nữa. Chúng tôi là quân nhân, phục tùng là thiên chức của chúng tôi!
Một binh sĩ cười nói.
Tần Xuyên thấy mấy người này hoàn toàn không có ý định nhường đường, đành phải thu hồi bao thuốc, bắt đầu quay xe.
Bốn binh sĩ cho rằng Tần Xuyên định rời khỏi, ai ngờ Tần Xuyên đỗ xe ở ven đường, sau đó đi xuống.
- Tần đại thiếu, anh muốn…
- Yên tâm, tôi không đi vào.
Tần Xuyên khoát tay, chạy như điên tới một trạm gác.
Trạm gác kia cũng rất đơn giản, chỉ là một cây ô cỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281519/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.