Một lúc sau, cổ họng Liễu Hàn Yên có chút nghẹn ngào, trong mắt xuất hiện tơ máu, lạnh lùng tới cùng cực:
- Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không tin thứ gọi là tình yêu. Làm vợ anh là trách nhiệm của tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng yêu cầu anh quan tâm tới tôi.
Sự thực thì anh muốn quan tâm ai là chuyện của anh, nhưng công là công, tư là tư. Trong quân doanh của tôi, khi tôi đap chấp hành nhiệm vụ, vậy không cần sự quan tâm của anh!
Cô lấy điện thoại ra, hạ lệnh:
- Lưu Lị, dẫn Tần Xuyên ra ngoài.
Nói xong, Liễu Hàn Yên xoay người qua chỗ khác, quay lưng về phía Tần Xuyên, không nói câu nào.
Tần Xuyên có xúc động muốn xông lên tóm lấy cô nàng này, chất vấn chẳng lẽ ý chí của cô là sắt đá hay sao? Chẳng lẽ vinh dự và sứ mạng còn quan trọng hơn cả tính mạng?!
Nhưng hắn biết cho dù làm gì thì Liễu Hàn Yên cũng chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn lại, thái độ vẫn không chút thay đổi.
Tần Xuyên đột nhiên cảm thấy uể oái, vốn tưởng rằng mấy ngày ở chung đã có thể khiến thái độ của Liễu Hàn Yên thay đổi, hóa ra chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Mãi cho tới khi Lưu Lị đi vào trong phòng, cô cảm thấy không khí rất bất thường, nhưng chỉ có thể kiên trì nói với Tần Xuyên:
- Tần tiên sinh, mời!
Vốn Lưu Lị cho rằng Tần Xuyên sẽ không phối hợp, nhưng ngoài ý muốn chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281517/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.