Chương trước
Chương sau
- Rút lui?! Cô bảo chúng tôi rút lui sao?! Còn kịp hả?!

Liễu Hàn Yên vô cùng giận dữ, y vừa đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, ngay sau đó đã có chuyện xảy ra, đây khác nào tát vào mặt của y chứ!

- Cục An toàn đã để cô giữ bí mật hoàn toàn về nhiệm vụ lần này, hôm qua mới xác định địa điểm hội nghị lần cuối, như vậy chính vì phối hợp và nhân nhượng công tác bảo vệ an toàn của các cô, vì sao vẫn xảy ra sơ hở lớn như vậy?!

Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện vẻ hoang mang lẫn hổ thẹn, cô cũng không nghĩ ra vì sao kẻ địch lại phản ứng nhanh như vậy.

- Thủ trưởng, là do tôi thất trách, có trách phạt tôi cũng không thể nói gì. Nhưng hiện giờ nếu không đi, ở đây sẽ càng nguy hiểm.

Liễu Hàn Yên nói.

Long Hải Hiên hừ một tiếng thật nặng nề, quay đầu lại nói:

- Chester tiên sinh, để cho ngài bị kinh hãi rồi, xin cùng chúng tôi rời khỏi đây.

Chester biết rõ chuyện đã xảy ra, nói nhảm nhiều cũng vô dụng, ôm chiếc vali màu bạc trong tay vào ngực, gật đầu nói:

- Đi!

Long Hải Hiên nhìn chiếc vali chất liệu đặc thù kia, trước đây y còn tưởng bên trong là một số tư liệu, nhưng giờ phút này lại biết quá nửa bên trong là huy chương Hải Thần.

- Liễu tướng quân, thứ Chester tiên sinh mang theo quan trọng hơn tất cả tính mạng mọi người ở đây! Tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất!

Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu:

- Mời hai vị lui lại cùng bộ đội, tôi sẽ bọc hậu. Trong vòng năm phút sẽ có xe chạy tới, phi cơ trực thăng cũng đã cất cánh từ quân khu.

Long Hải Hiên và Chester không nói gì nữa, vội vàng đi theo quân sĩ bảo vệ.

Còn hai quan quân cấp tá dẫn theo vài thân binh ở lại bọc hậu cùng Liễu Hàn Yên.

Một tên quan quật đột nhiên chỉ chỉ vào Liễu Hàn Yên:

- Tướng quân! Trên đầu ngài…

Liễu Hàn Yên sững sờ, lúc này mới phát hiện góc trái trên cùng của mình có chút ẩm ướt.

Cô đưa tay lên sờ, phát hiện bàn tay một màu đỏ tươi, chính là vết thương do vừa rồi đập đầu ở trong xe gây ra.

- Tôi không sao.

Liễu Hàn Yên thản nhiên nói một câu, rồi nói với hai người:

- Hai người chia làm hai tổ, một tổ cố gắng kéo những chiến sĩ kẹt trong xe ra, đưa tới khu vực an toàn, chờ xe cứu thương tới.

- Những người còn lại tập trung tinh thần đề phòng, nếu có kẻ địch tới gần, trực tiếp hạ gục!

- Rõ!

Một gã quân nhân lập tức triển khai công tác cứu hộ binh sĩ bị thương, một người khác thì để bảy tám binh lính cầm súng trong tay, đi tới phía xa xa.

Đúng lúc này, từ bên cạnh con đường phía trước có hơn mười người đàn ông đeo mặt nạ xám bạc chạy ra!

Trên tay hơn mười người này cầm MP5, bên hông đeo vũ khí lạnh như đao kiếm, nhanh nhẹn như báo săn, lao tới chỗ đám người Liễu Hàn Yên.

Không ai ngờ tới đám người này từ rừng cây lao ra mà không phải trốn trên đường cái!

- Tất cả nằm xuống!

Liễu Hàn Yên vừa hô một tiếng thì mọi chuyện đã quá trễ!

Bụp bụp bụp…

Tiếng súng liên tục vang lên, đạn bay như châu chấu nhắm về phía các binh sĩ còn sống.

Những binh sĩ này cũng là hạng dũng cảm, đấu hỏa lực với đối phương, mạnh mẽ chống cự.

Nhưng họ bị đối phương đánh bất ngờ, hơn nữa những kẻ này đều là cao thủ chiến đấu. Chỉ trong 5s, chúng đã diệt trừ tất cả binh sĩ ngoại trừ Liễu Hàn Yên và hai sĩ quan cấp tá!

Hơn mười người đeo mặt nạ này điên cuồng xả đạn tới chỗ Liễu Hàn Yên.

Chỉ có điều sau khi cô vận chân khí Băng Ngưng, số đạn này không thể khiến cô bị thương.

Mắt thấy cấp dưới của mình bị giết, Liễu Hàn Yên không thể tha thứ dễ dàng, phóng tới nghênh đón, đưa tay chém ra những mảnh băng thứ do hơi nước ngưng kết!

Trong tiếng băng thứ xé gió, mắt thấy mười tên đeo mặt nạ kia sắp bị giết chết…

Nhưng một luồng kiếm quang xám trắng như tử khí từ trong rừng bắn ra, chém nát toàn bộ số hàn khí Băng Ngưng này!

- Kiếm khách?!

Liễu Hàn Yên nhớ tới những lời Tần Xuyên nói, quả nhiên là nhóm người kia!

Kiếm Cốt chỉ còn tay trái thân mặc áo đen, sắc mặt xám tro từ trong rừng cây đi ra.

Tay trái y cầm một thanh kiếm đã trải qua vô số năm tháng, trên thân kiếm hiện đầy vết nứt, thậm chí có không ít nơi xuất những lỗ hổng, nhưng không tiến hành bất kỳ sửa chữa.

- Cục An toàn của Hoa Hạ đúng là quá coi thường, lại phái một cô gái tới hộ tống.

Kiếm Cốt than nhẹ, lệnh cho thủ hạ sau lưng:

- Chúng mày xông tới giết, cô ta để tao giải quyết!

Mười người đeo mặt nạ sau khi cúi đầu, tất cả xách súng xông lên.

Nhưng đương nhiên Liễu Hàn Yên không cho phép việc này xảy ra, hai tay ngưng tụ rất nhiều hơi lạnh, sương trắng mịt mù!

- Băng Ngưng chưởng!

Hai chưởng đánh ra, trên mặt đất xuất hiện một lớp băng tinh mỏng, trở nên trơn trượt, ảnh hưởng lớn tới tốc độ của đám người đeo mặt nạ.

- Thiên Huyễn Băng Ngưng? Thú vị… Hóa ra cô chính là thiên tài thứ hai Liễu Hàn Yên mà lần Chân Long đại hội trước chọn ra?

- Ta muốn xem đệ tử tông sư có bao nhiêu năng lực?!

Kiếm Cốt cười lạnh một tiếng, trường kiếm tay trái vung lên, một luống kiếm khí xám trắng bay ra.

- Phá lãng thức!

Kiếm khí như một cơn gió mạnh trên đất bằng, thổi bay tất cả băng tinh trên đất, mang theo một luồng sát khí sắc bén.

Khi nó lan gần tới một chiếc xe bọc thép, thậm chí thép tấm cũng bị chém một vết, từ đó có thể thấy được uy lực!

Liễu Hàn Yên vô cùng tập trung, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên, tránh được một kiếm này.

Cô biết rõ đối thủ rất mạnh, nhưng cô nhanh chóng đã phát hiện được dù là kiếm khí hay kiếm ý của tên kiếm khách này nếu so với Tần Xuyên thì có chênh lệch không nhỏ.

Có lẽ vì từng chứng kiến Tần Xuyên một chiêu đập chết cha con Iga Kumitsu, Liễu Hàn Yên so sánh một chút, cảm thấy mình vẫn có cơ hội đánh một trận, dù sao cô từng ngang tay với Lăng Lạc Tuyết.

Chỉ cần mình có thể ngăn cản đối phương chừng năm phút là có thể đợi viện quân tới!

Trên khuôn mặt tái nhợt của Kiếm Cốt hiện lên nụ cười tàn ác:

- Có gan đó!

Tay trái y lại nhấc lên, chém ra hơn mười kiếm trong nháy mắt, lập tức xuất hiện hơn mười luồng quang ngân màu trắng!

- Toái tinh thức!

Kiếm khí như những con dao găm sắc bén, nhanh chóng bay về phía Liễu Hàn Yên.

Sắp thấy Liễu Hàn Yên sẽ bị vô số kiếm khí chém chết, nhưng đột nhiên lại ‘biến mất’ giữa không trung!

- Huyễn băng vô ảnh!

Liễu Hàn Yên xuất hiện ở bên trái Kiếm Cốt, tiện tay đánh ra một chiêu Băng Ngưng chưởng, giải quyết một tên đeo mặt nạ bên người, sau đó lại đánh ra một chưởng về phía Kiếm Cốt!

Nhưng Kiếm Cốt căn bản không hề e ngại, trực tiếp vung kiếm, kiếm khí tiêu diệt sạch hàn khí.

- Hừ, Thiên Huyễn Băng Ngưng quả nhiên là có chút môn đạo, chỉ có điều tu vi của cô vẫn quá kém, xem ra cũng chỉ có chút năng lực như vậy, không thú vị…

đương nhiên Liễu Hàn Yên không phục:

- Tôi cũng không thấy kiếm ý của ngươi lợi hại là bao.

- Ha ha…

Kiếm Cốt cười tà:

- Tiểu cô nương, cô sai rồi. Ta chỉ dùng chưa tới bảy thành chân khí, tiếp nữa, vừa rồi ta chỉ dùng một vài kiếm chiêu bình thường, không hề dùng tới kiếm ý…

Ánh mắt Liễu Hàn Yên ngưng lại, lập tức cảm thấy tình hình không ổn!

Quả nhiên hơi thở toàn thân Kiếm Cốt thay đổi, giống như biến mất trong một mảnh tử khí, một luồng kiếm khí khiến người khác phải sợ hãi từ trong kiếm của đối phương bay ra.

- Bạch Cốt Kiếm ý, Quỷ khóc!

Sau khi một kiếm bay ra, thân hình Kiếm Cốt cũng bay về phía Liễu Hàn Yên!

Giống như một đầu lâu hư ảo hung tàn mang theo sự đáng sợ khiến người hít thở không thông muốn cắn nuốt lấy cô!

Liễu Hàn Yên dốc hết mười thành Băng Ngưng chân khí, chân khí như suối phun, điên cuồng phóng tới chỗ miệng khô lâu dính máu kia!

Kiếm khí màu xám trắng va chạm vào chân khí Băng Ngưng, kiếm khí thế như chẻ tre, chưa đầy 1s đã đánh tan chân khí của Liễu Hàn Yên.

- Vạn trượng băng lao!

Liễu Hàn Yên ngưng tụ ra ba mặt huyền băng, định phá gãy kiếm khí, nhưng lại bị kiếm khí xuyên qua, phá thành mảnh nhỏ!

Chưa bao giờ Liễu Hàn Yên cảm nhận thấy tử vong cách mình gần như thế. Cô phát hiện mình đã quá khinh địch, Kiếm Cốt ra tay nghiêm túc, chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại cô!

Cô định tránh thoát một chiêu này, nhưng phạm vi của một chiêu này quá rộng, muốn tránh cũng không thể tránh!

Bùm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới!

Trước mắt Liễu Hàn Yên xuất hiện một luồng kiếm quang màu xanh da trời lẫn xanh lá cây, như một màn sáng vô cùng thoải mái chấn nát luồng kiếm ý của Kiếm Cốt!

Kiếm Cốt ở giữa không trung phát hiện thấy nguy hiểm, cũng may ngừng lại hạ xuống kịp mới tránh thoát được lực phản tác dụng.

- Lại là mày?!

Kiếm Cốt cảm nhận luồng kiếm khí này lập tức ý thức được chính là cao thủ thần bí mà tối qua y và Đao Quỷ gặp!

Một người hai tay để trần, chỉ mặc một cái quần lửng, trên mặt đeo một mảnh vải rách, chỉ lộ ra đôi mắt, trên tay cầm một cành cây nhỏ đang đứng ở giữa đường.

Cả đám người đeo mặt nạ nhìn thấy hắn đều vô ý thức sờ sờ mặt nạ, đột nhiên cảm thấy trang phục của mình còn đẹp chán.

Dù cho thằng này đã che mặt nhưng Liễu Hàn Yên vẫn có thể nhận ra được, hắn không phải Tần Xuyên thì là ai chứ?!

- Tần Xuyên? Sao anh lại ở đây?

Liễu Hàn Yên cũng không ngờ được, Tần Xuyên sau khi nảy sinh mâu thuẫn rời khỏi, nhưng trong lúc nguy cấp lại xuất hiện.

- Cô nương, cô nhận lầm người rồi, tại hạ là Xích Bạc đại hiệp, không phải Tần Xuyên trong lời cô!

Tần Xuyên lên tiếng bằng giọng thâm trầm.

Đương nhiên hắn không thể mặt dày mà thừa nhận tới đây bảo vệ cô, cũng không tiện bộc lộ ra thực lực, vì vậy lấy cho mình một cái ngoại hiệu thật đẹp trai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.