Biết Tần Xuyên muốn dẫ Kim Tiểu Khai đi, Ôn Gia Uy sống chết không dám nhận năm trăm ngàn, cuối cùng Tần Xuyên đành phải đe dọa, mới khiến tên này nơm nớp lo sợ nhận chi phiếu.
Kim Tiểu Khai cả người mang theo thương tích, vô cùng chật vật đến phòng khám nhỏ gần đó băng bó, bôi chút thuốc nước.
Kim Tiểu Khai cả ngày đói bụng bụng kêu “ọc ọc”, cậu ta sống sung sướng an nhàn đã quen, bảo cậu ta ăn thức ăn của chó kia, cậu ta thực sự không nuốt được.
Sau khi Tần Xuyên đưa Đường Vi về nhà, bèn lái xe đến một quán ven đường.
Hai người ngồi xuống, Tần Xuyên chọn hai bát mì hoành thánh, một khay há cảo, tổng cộng cũng mười tệ.
Kim Tiểu Khai ăn như hổ đối, ăn xong mì hoành thánh, ăn tiếp bốn cái há cảo, nhìn bốn cái còn lại, ánh mắt mong đợi ngó Tần Xuyên.
-Ăn đi, tôi không đói!
Tần Xuyên đẩy bốn cái há cảo còn lại đến trước mặt cậu.
Kim Tiểu Khai cũng không khách sáo, đem há cảo bỏ vào miệng, ngay cả đũa cũng lười dùng.
Nhét đầy vào miệng nên suýt chút nữa là nghẹn chết, may là Tần Xuyên đưa cho ly trà lúa mạch nên mới nuốt xuống được.
-Lão đại... đồ.... đồ ăn ở đây ngon quá, em cứ nghĩ đồ ở những chỗ này không phải thứ dành cho người ăn!
Kim Tiểu Khai nước mắt lưng tròng nói.
Tần Xuyên cười cười,
-Những thứ cậu không biết còn nhiều lắm, thế nào, có phải phát hiện ra, thế giới này hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281483/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.