Nhìn thấy một cảnh này, trong mắt Liễu Hàn Yên như sắp phun lửa, thân thể không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt.
Không tưởng tượng nổi, Lưu Lỵ đã bị đối đãi như thế nào, một cô gái đối mặt với hơn một trăm tên đàn ông thô lỗ, chân tay bị phế, hơn nữa còn không ngừng bị giẫm đạp.
Bọn chúng căn bản không đối xử với nàng là người, mà là một công cụ để phát tiết.
Trát Tây Địch giơ tay ra vuốt cằm Lưu Lệ, bắt cô phải ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lưu Lỵ đầy vệt nước mắt, mũi chảy máu, sưng phồng, đôi mắt cô tràn đầy vẻ tuyệt vọng và khuất nhục, khóc lóc:
- Tướng quân… mặc kệ tôi… mau trốn đi…
Trên thực tế, Lưu Lỵ đã lâm vào trạng thái thần trí hỗn loạn. Cô chỉ là một quân nhân bình thường, chưa từng nhận huấn luyện chịu đựng tinh thần của đặc công, cho nên sự lăng nhục của thân thể, tạo ra một bóng ma tâm lý không ngừng mở rộng.
Thế giới tinh thần của cô sắp sụp đổ rồi, thậm chí không chú ý đến Tần Xuyên ở phía trước Liễu Hàn Yên, tại sao lại xuất hiện ở đây.
- Ha ha ha… Liễu Hàn Yên, đây là phó quan của cô sao, là tôi bắt được, tôi cũng là người đầu tiên của cô ta!
Tiểu tiện nhân này, trông cũng chả ra sao, lại phản kháng quá kịch liệt, tôi cũng là vì tốt cho cô ta, cho nên bẻ gãy gân tay chân, như vậy liền ngoan hơn!
Trát Tây Địch vừa nói, vừa thè lưỡi liếm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281415/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.