Chương trước
Chương sau
Đúng lúc Tần Xuyên sắp hôn cô, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của chàng trai ngồi phía trước.

Ngay lập tức, đã làm hỏng kế hoạch thân mật trong rạp chiếu phim của Tần Xuyên, hắn bực bội nhìn tên đàn ông lưng hùm vai gấu kia, trong lòng tức tối, không phải xem phim phải yên lặng à? Sao điện thoại của thằng này không khóa, cũng không chỉnh sang chế độ rung?

Điều khiến Tần Xuyên phiền muộn vẫn còn ở phía sau, dĩ nhiên là tên này cũng bắt đầu nghe điện thoại.

- Alo! Đông Tử à, sao? Đang xem phim này! Hahaha! Tối nhậu hả? Ok!...

Giọng tên này rất lớn, vừa cười vừa đùa giỡn với người trong điện thoại, nói hơn một phút, trong rạp chiếu phim nho nhỏ, tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn gã.

Nhưng, cũng không ai đứng dậy nói gì, dù sao hiện tượng này, người thường xem phim cũng gặp vài lần rồi, kể ra thì cũng không đáng để gây ra mâu thuẫn.

Nhưng Tần Xuyên thì khác, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, lần đầu đi xem phim, sao lại đụng phải cái tên chẳng hiểu quy tắc gì vậy?

Đây là lần đầu tiên hắn đi xem phim với Lục Tích Nhan, thời khắc quan trọng như vậy, không thể nào dễ dàng cho qua như vậy, đi xem phim mà không được xem phim là sao?

Dĩ nhiên Tần Xuyên không vui, đưa tay qua, nhẹ nhàng gõ vai tên kia vài cái.

Người đàn ông này vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, đến gần nhìn mới thấy, bên hông quần áo còn có đinh tán, chỗ cổ còn có hình xăm.

Gã đang gọi điện, quay đầu lại, không vui nói:

- Cái gì?

Tần Xuyên khách khí cười cười:

- Ông anh, gọi điện thì ra ngoài đi, xem phim phải yên lặng một chút đúng không nào?

- Mẹ mày dám quản cả tao à? Mày xem là chuyện của mày, hay mắt mày mù? Tai mày điếc rồi?

Tên đàn ông trợn mắt nói.

Lục Tích Nhan ngồi cạnh kéo Tần Xuyên, nhỏ giọng nói:

- Được rồi, để hắn đi đi.

Nhưng Tần Xuyên cũng có sĩ diện, mình đâu làm gì sai, đương nhiên sẽ không lui bước, mặt tươi cười, nói tiếp:

- Xem phim thì đừng quấy rầy người khác, đó là phép lịch sự tối thiểu.

- Haha! Phép lịch sự tối thiểu? tao thấy đầu óc mày bị úng nước thì có!? Mày ở nước ngoài về à? Bày đặt bắt chước nước ngoài hả? Phì! Ông đây ghét nhất cái loại giả vờ ghê gớm này, đây không phải nước ngoài nhá! Mẹ mày, không quen nhìn thấy ông đây gọi điện thoại thì cút ra khỏi nước đi!

Tần Xuyên bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười,

- Ngại quá, đây là lần đầu tôi đi xem phim.

Tên đàn ông và bạn gái gã đều cười ha hả:

- Hóa ra là thằng hai lúa! Nhớ cho kỹ! Bớt lo chuyện bao đồng đi! Mẹ nó mày rảnh việc đi lo chuyện người khác à!

Những người khác trong rạp chiếu phim đều lộ vẻ bất mãn, nhưng không ai đứng ra nói gì, dù sao nhìn dáng người và cử chỉ của gã đàn ông, cũng biết chẳng phải hạng đứng đắn gì.

Tần Xuyên nhếch miệng nói:

- Tôi cảnh cáo lần cuối cùng, hoặc là ra ngoài gọi điện, hoặc câm miệng.

Ai ngờ tên đàn ông phía trước bỗng nhiên đứng lên, cúp điện thoại, nhe răng cười và xắn tay áo, bắt đầu khởi động vai.

- Mẹ nó, hôm nay gặp quỷ à. Hai lúa lên thành phố dám xen vào việc của ông đây? Cảnh cáo? Để ông đây đánh cho mày một trận trước đã!

Tên đàn ông vung nắm đấm, đánh vào mặt Tần Xuyên.

Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ Tần Xuyên bị đánh, thì lại thấy tên đàn ông lưng hùm vai gấu này ngã lăn ra sau!

“Ầm ầm ầm” sau khi đụng vài cái, bị ném xuống nền đất dưới hàng ghế.

Tần Xuyên nhanh nhẹn như một con khỉ, nhảy xuống, xốc tên kia lên, tung liên hoàn đấm.

Mặc dù chỉ đấm hơn mười đấm bình thường, nhưng cũng đã đánh cho tên đàn ông kia bầm dập mặt mũi.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ngơ ngác nhìn tên đàn ông cao gần mét chín, bị Tần Xuyên đánh cho kêu oai oái.

Lục Tích Nhan buồn rầu ôm trán, lần đầu hẹn hò đi xem phim mà lại gặp phải chuyện này.

Thực ra, người bình thường nhìn thấy cử chỉ không văn minh này, nhịn một chút là được, nhưng Tần Xuyên lại là một người không nhịn được, [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] hơn nữa đối với một vài chuyện tương đối tích cực, thế nên, tên đàn ông kia đã được dịp chắn lỗ châu mai rồi!

Chưa đánh được bao lâu, tên đàn ông kia đã sùi bọt mép, nằm hôn mê trên mặt đất.

Cô nàng bạn gái tóc nhuộm màu rực rỡ co lại trong góc, không dám tiến lên ngăn cản.

Tần Xuyên buồn bực đá tên kia một đá, thấy gã bất tỉnh như thi thể, thì không có hứng đánh nữa, bèn vẫy tay gọi Lục Tích Nhan, ý bảo cô cùng đi.

Đánh nhau rồi, hắn chẳng còn hứng xem phim nữa.

Mãi cho đến khi Tần Xuyên và Lục Tích Nhan đi rồi, vài phút trôi qua, mới có người đi ra ngoài tìm nhân viên, nói với họ có người bị đánh bất tỉnh.

Tần Xuyên không biết, ngày hôm sau chuyện này đã lên báo, tiêu đề là “Đi xem phim không tắt điện thoại, người đàn ông bị đánh thành người thực vật”.

Không ít thị dân đều khen ngợi, ở các rạp chiếu phim khắp thành phố Đông Hoa, không khí vô cùng “yên tĩnh”.

Sau này tuy cảnh sát điều tra ra Tần Xuyên làm, nhưng vì thân phận đặc biệt, cộng thêm bản thân hắn lý lịch trong sạch, nên cũng chẳng xử lý chuyện này.

Tần Xuyên sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, cũng không biết gì về những chuyện xảy ra sau này.

Hắn nắm tay Lục Tích Nhan, đi vào trong một cửa hàng, mua mỗi người một ly Frappuccino, uống đồ lạnh, hạ hỏa.

Lục Tích Nhan nhìn Tần Xuyên mặt mũi bực bội bên cạnh, không kìm được cười phì:

- Anh cũng thật là, chẳng phải người ta chỉ gọi điện thoại thôi sao, có cần khiến mọi việc trở nên như vậy không?

- Tiểu Nhan Nhan, sao em nói vậy được? Đây là lần đầu hẹn hò xem phim của chúng ta, vậy mà bị hắn phá hết, anh không tức giận sao được?

Tần Xuyên nói.

- Anh ấy… người ta nhịn được, sao anh không nhịn được một chú Lục Tích Nhan cười nói.t chứ?

- Đó là vì họ nhát gan, ông đây không sợ trời không sợ đất, hắn làm sai sao lại không thể ngăn cản hắn chứ?

Tần Xuyên bĩu môi.

Thế nhưng, Tần Xuyên lại thấy có chút tiếc nuối nói:

- Chỉ tiếc cho lần đầu đi xem phim của chúng ta, coi như tiêu tùng rồi, bộ phim tám mươi phút mới xem được hai mươi phút.

Đôi mắt Lục Tích Nhan sáng lấp lánh, cười xinh đẹp:

- Thực ra vậy cũng tốt, ít nhất... lần đầu đi xem phim, rất đặc biệt.

Tần Xuyên nhìn sang, thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của cô, không khỏi ngây người, nháy mắt mấy cái nói:

- Tiểu Nhan Nhan, có ai nói với em, khi em cười rất đẹp không?

Lục Tích Nhan khẽ giật mình, cắn cặp môi đỏ mọng lắc đầu.

- Hì hì, vậy thì giờ có rồi, anh nói đấy!

- Nói năng ngọt xớt, em chẳng thèm tin anh đâu, chắc chắn với người con gái nào anh cũng nói vậy.

Trong lòng Lục Tích Nhan cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng ngoài miệng thì không chịu nhận.

Tần Xuyên cầm lấy tay cô,

- Cho dù em có tin hay không, thì em vẫn rất đẹp! Đi! Chúng ta không xem phim nữa, anh mua quần áo cho em!

- Mua quần áo? Lần trước không phải đã mua cho em với Tiểu Lục rất nhiều rồi à?

Lục Tích Nhan buồn bực.

- Mua cho ba mẹ nữa chứ, họ đều biết có con rể rồi, sao lại không tặng chút quà được? Quê em ở miền Bắc, trời lạnh lắm, phải mua chút đồ ấm chứ!

Tần Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, nhìn xung quanh xem có thương hiệu nào phù hợp, giống như hạ quyết tâm, nhất định phải khiến hai ông bà vui vẻ.

Lục Tích Nhan bị hắn dắt đi, theo sát phía sau, ngẩn ngơ nhìn hắn, ánh mắt càng trở nên dịu dàng.

...

Tỉnh Nam, Cơ phủ.

Trong một cái sân nhỏ đặc biệt tường đá cao ba mét, chính là nơi hầu hết mọi người trong phủ đều bị cấm—sân luyện công của

Vị nhị thiếu gia của gia tộc Cơ Vô Danh này, dù là trong tộc, cũng rất ít người từng gặp y, trên thực tế, có lời đồn, căn bản không hề có nhị thiếu gia Cơ Vô Danh!

Y gần như không bước chân ra khỏi nhà, luôn sống trong sân luyện công này.

Nhưng, trong phủ có lời đồn, Nhị thiếu gia Cơ Vô Danh mới chính là thiên tài trăm năm có một của giới trẻ Cơ gia, so với Cơ Vô Song đứng đầu Đại Hội Thanh Long còn lợi hại hơn mấy lần.

Đương nhiên, hầu hết mọi người đều cho rằng đây chỉ là lời đồn, vì Cơ Vô Song đã là cao thủ đỉnh phong Tiên Thiên sơ cấp, nếu mạnh hơn gã gấp mấy lần, vậy chẳng phải Cơ Vô Danh kia quá biến thái sao?

Hơn nữa, nếu quả thật lợi hại như vậy, sao Cơ Vô Danh lại không ra ngoài tranh giành vinh quang lớn hơn cho Cơ gia?

Nói tóm lại, rốt cuộc Cơ Vô Danh là người như thế nào, ngoại trừ những thành viên nòng cốt của Cơ gia, và những anh chị em của y, người ngoài chỉ có thể nắm được những tin đồn thất thiệt.

Trong bóng đêm, cánh cổng sắt của sân luyện công bị mở ra.

Cơ Vạn Lý cởi bộ quân trang áo trắng quần đen ra, bước vào sân nhỏ đã nửa năm rồi ông không tới.

Bình thường, trừ ông cụ đưa cơm, những người khác không được sự cho phép của ông, không ai được đến gần sân này.

Chính giữa sân luyện công tối tăm, là một căn nhà nhỏ, tuy nhà không lớn, nhưng lại được làm bằng sắt thép cực kỳ kiên cố, dù là đạn đạo cũng khó gây tổn hại gì cho nó.

Cơ Vạn Lý bước đến gần vài bước, đã cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, không phải ông sợ, mà là có một loại áp lực truyền tới, khiến cho cơ thể ông căng thẳng theo bản năng.

Nhíu mày lại, Cơ Vạn Lý thở dài, trong lòng không biết nên vui hay nên lo lắng.

Đột nhiên một giọng nói từ trong nhà truyền ra.

- Nửa năm không gặp, sao cha vào chỗ con trai mà cũng phải cẩn thận đến như vậy?

Trong giọng nói, mang theo sự trào phúng, lại có một sự tự tin không thể nào nói rõ.

Cơ Vạn Lý xấu hổ ho khan, ưỡn ngực đi vào bên trong,

- Vô Danh, hơn nửa năm nay cha bận rộn quân vụ, không ngờ, tu vi của con lại tiến bộ đến thế.

Vừa vào trong phòng, ánh mắt như ánh sao, từ trên giường đá trong góc phóng qua, rõ ràng là ánh mắt của một chàng trai trẻ tuổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.