- Ha ha. Tiên Tiên, đừng nói đùa nữa. Tôi đang rất lo lắng đây. Nhỡ đâu Tần thiếu không thích, thì hôm nay việc nịnh hót của tôi chẳng nên trò trống gì rồi!
Chu Minh Chí khách sáo nói.
Tần Xuyên thầm cười, đúng là phải công nhận rằng, con cháu Chu gia mặc dù cũng là thành viên của tứ đại vương tộc, nhưng khiêm nhường hơn nhiều. Có lẽ vì gia tộc của họ nghiêng về kinh doanh là nhiều, nên lời lẽ của họ khiến người nghe rất mát tai.
Con người dù thanh cao đến đâu, thật ra cũng đều thích nghe nịnh. Con cháu của Chu gia hiểu rất rõ định luật này.
Người ta khách sáo như vậy, Tần Xuyên đương nhiên cũng phải khách sáo một chút.
- Tôi không thích cũng không sao. Em vợ tôi thích là được rồi.
Tần Xuyên nói.
Liễu Tiên Tiên gật mạnh đầu, rất thích câu nói này.
Chu Chí Minh cười:
- Vậy thì đành phải nhờ Tiên Tiên chút nữa nói tốt giùm tôi vài câu. Nếu không về sau tôi gặp người lớn tuổi trong gia tộc, họ sẽ trách tôi tiếp đãi không chu đáo mất.
Nói đoạn, hai người phụ vụ bèn đưa khay thức ăn màu bạc tới.
- Đồ ăn không nhiều, Tần thiếu và Tiên Tiên đừng giận nhé.
Chu Minh Chí tự bỏ chiếc nắp màu bạc ra.
Những người bên cạnh đều hiếu kỳ nhìn về phía họ. Đám người phát hiện ra rằng, bên trong là hai thứ nho nhỏ được gói bằng giấy bạc, chỉ lớn bằng một quả bóng bàn.
Liễu Tiên Tiên không thèm xem có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281352/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.