- Đồ vô liêm sỉ...đồ cầm thú...nếu anh dám làm vậy với tôi, tôi thề sẽ giết chết đồ con lợn là anh!
Ánh mắt Nạp Lan Thấm giận dữ, cô thấp giọng chửi.
- Sao lại biến thành lợn rồi? Em tốt nghiệp từ vườn thú đấy à? Sao chửi người khác đều dùng động vật để so sánh vậy?
Tần Xuyên nghe mà buồn cười.
Nạp Lan Thấm mặt đỏ tía tai:
- Anh mới là con khỉ chết tiệt trong núi! Khắp người toàn mùi hôi thối!
Tần Xuyên hít sâu một hơi. Cô gái này đúng là chửi như hát hay. Nếu để người khác biết được con người thật của Nạp Lan Thấm là một người độc mồm độc miệng thế này, có lẽ sẽ khiến cả đám người theo đuổi cô ta chạy mất dép.
- Em muốn mắng gì thì mắng, đi thôi! Chúng ta cùng lên giường nào!
Tần Xuyên cười ha ha, rồi quay đầu đầy đắc ý trước mặt đám người đang đứng ở cửa bar, sau đó ôm Nạp Lan Thấm đi về phía khách sạn bên kia đường.
Cách hộp đêm ngày càng xa, cách khách sạn ngày càng gần. Nạp Lan Thấm lo đến độ mắt đỏ sọc lên. Cô không ngừng chửi Tần Xuyên là đồ “gián”, “chó đực”, “con dế”... thậm chí còn dùng thực vật để chửi hắn. Nhưng Tần Xuyên chỉ cười, không để ý đến cô ta.
Đột nhiên, khi bước đến một con ngõ nhỏ, Tần Xuyên dừng bước, cúi đầu cười nói:
- Tiểu Nạp Lan, hay là chúng ta chơi luôn trong ngõ này đi. Chẳng cần vào khách sạn đâu, chúng ta đánh dã chiến ngoài này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281347/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.