Ám Nguyệt im lặng không nói, đối mặt với câu hỏi của Sở Thiên Khoát dường như cô cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Một lúc sau, Ám Nguyệt xoay người sang chỗ khác, nói:
-Tôi chỉ là… muốn nhìn hắn một chút thôi.
-Nhìn hắn? Là có ý gì?
Sở Thiên Khoát càng thêm nghi hoặc.
-Anh cũng đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, tốt nhất là tự mình nghĩ đi.
Ám Nguyệt cười khẽ:
-Lần trước anh vì muốn giúp con trai anh theo đuổi Liễu Hàn Yên mà đã tìm mọi cách để tạm thời cách chức cô ấy, đuổi ra khỏi quân đội, cũng không biết cô nhóc đó có ghi hận anh không nhỉ?
Hiện tại cô đã có chỗ dựa, nói không chừng sẽ muốn tính toán đến những chuyện này, Tần Xuyên nhất định sẽ đến Sợ gia gây phiền toái, đến lúc đó anh cũng đừng có mà đi tìm tôi, tôi cũng không thể ngăn nổi hắn đâu.
Sở Thiên Khoát xua tay:
-Thôi đi! Cô nhóc kia không giống với bố cô ta, cũng không có thói quen căm thù cái ác, hơn thế nữa, cô tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều giống như cô sao?
Vừa nói xong, Sở Thiên Khoát cũng ý thức được vừa rồi mình đã lỡ lời, nhanh chóng ho khan một tiếng, rụt rụt đầu.
Ám Nguyệt quay lại trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói:
-Tốt nhất là anh đừng để cái miệng làm hại cái thân mình!
-Hì hì!
Sở Thiên Khoát giả ngu cười cười.
-Ám Nguyệt à, thành thật mà nói thì nếu như cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281327/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.