Tần Xuyên liền bật dậy từ sô pha, hỏi đầy phấn khích:
- Thật à? Ngày mấy tới! Anh đi đón hai bác!
Lục Tích Nhan không ngờ hắn lại mừng như thế, cô không biết nên nói gì:
- Anh khoan mừng đã, phải nghĩ xem nên ăn nói với ba mẹ thế nào khi họ đến đây.
- Ăn nói? Đương nhiên là có gì nói đó rồi! Không thể giấu hai bác cả đời được!
Tần Xuyên nói tỉnh như ruồi.
Lục Tích Nhan thở dài, đúng là tác phong thường lệ của Tần Xuyên, nhưng cô nào dám nói thẳng như thế.
- Hay là… chúng ta cứ từ từ thôi? Em sợ ba mẹ không chịu được, ba em rất nóng tính, hơn nữa còn rất truyền thống.
Lục Tích Nhan nhỏ giọng.
Tần Xuyên đưa tay xoa lên gò má của cô:
- Nghe anh đi, tuy sẽ có một trận phong ba bão táp, nhưng còn tốt hơn là lừa dối. Hai bác không hề ngốc, họ rất hiểu em, nếu em gạt họ thì sẽ gây tác dụng ngược.
Ánh mắt Lục Tích Nhan đầy vẻ phức tạp, sau cùng không biết có nên nghe theo Tần Xuyên không, chỉ nghĩ đi được bước nào hay bước đó thôi.
Sau khi dùng cơm với Lục Tích Nhan và vài nhân viên cấp cao trong công ty, Tần Xuyên liền trở về nhà ở Bích Hải sơn trang vào buổi tối.
Liễu Hàn Yên đã đến chỗ quân đội, Liễu Tiên Tiên lại ở trong trường, thành ra chỉ còn lại một mình Tần Xuyên.
Nếu là trước đây, Tần Xuyên sẽ tìm đến Bạch Dạ ở sát vách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281307/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.