- Này Tiểu Nhan Nhan, chuyện gì vậy? Không lẽ hôm nay hai bác đến à?
Tần Xuyên cười hỏi.
- Không phải…
Hơi thở của Lục Tích Nhan có chút gấp gáp, cô cố kiềm nén cảm xúc:
- Tiệm của chúng ta… bị phá rồi!
Nụ cười trên mặt Tần Xuyên tức thì cứng đơ. Hắn từ từ đặt quyển sách dày cộm xuống, rời giường ra ban công hít thở gió biển mát lạnh vào sáng tinh mơ.
- Tiệm ở đâu, do ai làm?
- Là tiệm số 5 trên đường Tinh Quang, nó bị người ta cưỡng chế phá khóa cửa vào nửa đêm. Sau đó có người cắt luôn dây điện của chúng ta, còn phun sơn vẽ mấy chữ khó coi trên tường nữa… Cụ thể do ai làm vẫn chưa xác định, nhưng dạo này việc làm ăn của chúng ta rất phát đạt ở thành phố Đông Hoa, hơn nữa còn chuẩn bị mở tiệm mới trên khắp tỉnh Giang, có thể nhóm người nào đó nhắm vào chúng ta vì xung đột lợi ích…
Lục Tích Nhan nghiến răng nói.
Tần Xuyên cười khẩy:
- Kẻ làm nghề này sẽ không oán hận kẻ làm nghề khác, đúng là chỉ có làm cùng nghề mới thù hận trắng trợn như thế.
- Tần Xuyên, chúng ta nên làm gì đây?
- Giờ anh đến đó xem thử rồi tính sau.
- Ừm, vậy em cùng đi với anh!
Lục Tích Nhan cũng không đợi được nữa.
Hơn nửa tiếng sau, hai người cùng xuất hiện ở chi nhánh “Ăn bánh chiên” số 5 trên đường Tinh Quang.
Tiệm này không phải là tiệm buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281298/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.