Chương trước
Chương sau
Sau khi khẽ nhíu mày, lộ ra một tia bất đắc dĩ, Mikhail nói:

- Không cần, để ở chỗ này đi, vất vả cho con rồi, Ivan.

Ivan gật đầu, đang định để rượu vào bên trong, bước được một nửa, chú ý thấy Đường Vi ở trong cửa tiệm liền lộ ra thần sắc giật mình.

Đường Vi cũng nhận ra điều bất thường, từ trên người người trẻ tuổi này cô lại cảm nhận được luồng khí không hề yếu hơn mình!

Nên biết là hiện nay cô đã là biến thứ ba của Phượng Hoàng công, dù mới hoàn thành nhưng thực lực cũng đạt đến đỉnh cao của tiên thiên trung cấp. Nếu củng cố thêm thì có thể đạt đến cấp độ thực lực tiên thiên cao cấp.

Đây là điểm khủng bố của Huyết Hoàng công, mới có tầng ba đã có thể giúp tu vi tăng vọt.

Cộng thêm bản thân có kỹ năng đặc biệt có thể hấp thu năng lượng nên sức chiến đấu của Đường Vi tuyệt đối không phải tiên thiên trung cấp bình thường có thể so sánh.

Nhưng Đường Vi lại cảm nhận được lực áp bách khiến cô kiêng kị ở trên người người trẻ tuổi tên là Ivan này.

- Ivan, không được vô lễ với phụ nữ.

Mikhail trách cứ học trò.

Lúc này Ivan mới hồi phục tinh thần, đầu tiên gật đầu một cách xin lỗi, sau đó anh ta đem rượu vào trong với vẻ mặt bất an.

Khi nhìn thấy Tần Xuyên, Ivan lại không cảm nhận được gì nhưng cứ cảm thấy người đàn ông Trung Quốc cười híp mắt này toàn thân đều lộ ra sự không tầm thường.

Lúc này, Đường Vi đã chậm rãi ý thức được mục đích thật sự của Tần Xuyên khi đưa cô vào cửa hàng quần áo này, không khỏi tò mò đánh giá Mikhail.

Chẳng lẽ… đây chính là cao thủ Tần Xuyên cần tìm? Nhưng cũng thật lạ quá, thần hộ mệnh của gia tộc Romanov là ông thợ may cửa hàng quần áo hòa nhã này?

- Đại sư, ông có ngại nếu tôi gỡ kiếm của ông xuống quan sát một chút không?

Tần Xuyên vẻ mặt thoải mái cười hỏi.

Nghe xong lời này, người trẻ tuổi Ivan vội vàng chạy đến phía dưới thanh kiếm kỵ sĩ kia, dáng vẻ căng thẳng như muốn ngăn Tần Xuyên lại.

Mikhail híp híp mắt, nhưng lại khoát khoát tay:

- Ivan, đừng như vậy, chúng ta không có gì phải che giấu cả.

- Nhưng mà đại sư… Cái này… St. Peter…

- Vị trẻ tuổi này có tư cách xem xét nó, hắn trưng cầu ý kiến của ta là một loại tôn trọng, chúng ta cũng cần tôn trọng ý nguyện của hắn.

Mikhail nói.

Ivan nghe xong, ánh mắt lộ ra vài phần giật mình nhìn Tần Xuyên, chỉ có thể yên lặng mà nhường đường.

- Cảm ơn.

Tần Xuyên đơn giản nói một câu rồi bước đến tháo thanh kiếm kỵ sĩ trên tường xuống.

Vỏ kiếm của thanh kiếm này đã trải qua bao năm tháng, dấu vết đan xen, dãi gió dầm mưa, ngoại trừ chữ “St. Peter Đại Đế” ghi bên trên ra, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt nữa.

Tần Xuyên lại hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi rút kiếm từ trong vỏ ra.

Cùng với tiếng ma sát của kim loại, một chiếc kiếm kỵ sĩ bản rộng, lấp lánh tia sáng màu bạc như đã thắp sáng cả cửa hàng may nho nhỏ xuất hiện trước mặt Tần Xuyên.

Không đợi Tần Xuyên thưởng thức thêm, hắn đã cảm thấy một luồng sức mạnh quỷ dị đặc biệt bắt đầu khiến hắn bực bội, khiến đầu hắn xuất hiện suy nghĩ bạo ngược điên cuồng.

Từng màn tư thế hào hùng, máu tươi sa trường, từng màn gào khóc thảm thiết, phần còn lại của chân tay đã bị cụt đoạn xương cốt lướt qua trước mặt hắn.

Thanh kiếm kỵ sĩ dường như đã xuyên qua cả mấy thế kỷ mà vẫn mới tinh này như trúng ma chú, tràn đầy sức mạnh tà ác!

Đường Vi nhịn không được đi ra phía trước, muốn quan sát cẩn thận thanh kiếm này, nhưng cô lại thấy Tần Xuyên lập tức cho kiếm vào trong vỏ.

- Anh sao thế? Không xem nữa à?

Đường Vi có chút bất ngờ.

Tần Xuyên không trả lời, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, sau khi nuốt nuốt cổ họng, ổn định tâm trạng, hắn nói với Mikhail:

- Trong thanh kiếm này có Ác ma.

Mikhail cười gật đầu:

- Vậy nên nó nên bị treo lên tường.

Sau khi treo kiếm lên tường, Tần Xuyên bước đến trước mặt Mikhail.

- Dù thế nhưng tôi vẫn muốn phân cao thấp với người đàn ông có thể khống chế ác ma. Nếu tôi tài nghệ không bằng người thì sẽ không ôm quá nhiều suy nghĩa nữa.

Trong đôi con ngươi màu xám của Mikhail chảy một hơi thở gợn sóng không sợ hãi, ông ta nhìn Tần Xuyên một lát, khẽ thở dài:

- Đúng như những gì tôi vẫn gọi cậu, người trẻ tuổi, cậu còn rất trẻ, có một số chuyện không phải không thể không làm, có đôi khi lựa chọn từ bỏ chưa chắc đã là chuyện xấu.

- Ở Trung Quốc chúng tôi, đây gọi là “"Lui một bước trời cao biển rộng”, nhưng đại sư Mikhail, đồng minh Tulip đã ra tay với người thân của tôi, tôi không thể lui nữa rồi.

Nếu ngài có thể thuyết phục gia tộc Romanov rời khỏi đồng minh Tulip và không đối lập với tôi nữa thì tôi sẽ an phận mua một chiếc Rubaha, sau đó cùng bạn gái mình đi du ngoạn hai ngày rồi về nước.

Tần Xuyên nói.

Mikhail lắc đầu:

- Tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của gia chủ, tôi chỉ có sứ mạng thần thánh với trung thành.

- Vậy tôi chỉ có thể thử xem có thể vượt qua ngọn núi cao là ông không vậy.

Tần Xuyên cười nói.

Ivan ở bên cạnh nghe vậy lập tức nổi giận, vẻ mặt không vui lao đến trước mặt Tần Xuyên:

- Hoa ra mày chính là kẻ địch đến khiêu khích uy nghiêm của gia tộc Romanov sao? Lại có gan tự đứng ra à? Muốn khiêu chiến với đại sư thì hãy qua cửa ải của tao trước!

Mikhail nhíu mày:

- Ivan, lui ra đi.

- Đại sư, con không cho phép một tiểu tử trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng như thế này khiêu khích ngài!

Tần Xuyên quay đầu nhìn cậu ta:

- Thực lực anh không tồi nhưng không phải đối thủ của tôi.

- Tao thấy chưa chắc!

Ivan không cảm nhận được tu vi của Tần Xuyên, cộng thêm việc nhìn Tần Xuyên trẻ hơn nhiều anh ta, trong lòng đương nhiên không hề sợ hãi.

Người học trò thợ may nhìn có vẻ vô cùng đơn thuần và chất phác này, cơ bắp toàn thân lập tức cứng như thép, anh ta một cước đạp xuống sàn nhà bằng gỗ tùng dày dặn, một tay nắm quyền, cánh tay giơ thẳng, đánh vào ngực của Tần Xuyên.

Một luồng chân khí tiên thiên vững chắc hùng hậu bao quanh cú đấm gọn gàng mà linh hoạt của anh ta, nhìn có vẻ đơn giản nhưng phải tập luyện nhiều năm mới có thể làm được, hóa phức tạp thành đơn giản, tìm đúng chỗ hiểm, ngược lại uy lực không tầm thường.

Khoảng cách gần như vậy, thời gian cho Tần Xuyên phản ứng cũng không đến 0.1s.

Tần Xuyên sắc mặt bình tĩnh, từ chi tiết vận động cơ bắp phần vai của Ivan, hắn đã phán đoán ra đối phương định ra đấm, vì thế sớm đã giơ tay phảo ra quét ngang ngực.

- Bụp!

Một tiếng trầm đục.

Chân khí Thanh Liên bao quanh nắm đấm của Ivan,, bàn tay bặn theo chiều kim đồng hồ, chân khí khuếch tán như vòng xoáy.

Tần Xuyên lại hời hợt đẩy về phía trước, một luồng chân khí bắn ngược trở về, hung mãnh hơn cả chân khí Ivan đánh đến.

Như là một con hổ chui vào huyệt động nhưng hai có hai mãnh hổ xông ra vậy!

Ivan sắc mặt kinh hãi, anh ta không nghĩ tới chính mình ra sức một quyền, trong tay Tần Xuyên lại như là thủ đoạn của trẻ con, chẳng có tác dụng gì.

Đang lúc anh ta vội lùi lại tránh thì đại sư Mikhail ở bên cạnh đã giơ kim thêu hoa ra.

Một chiếc kim rất nhỏ mà lại như một con dao găm sắc bén, đặt trong luồng chân khí phản kích này như chặt đứt dòng nham thạch đang cuồn cuộn chảy.

Hai luồng chân khí bị tách ra, rơi xuống bàn ghế và giá áo bên cạnh, làm nát bấy đồ dùng bằng gỗ và quần áo làm từ vải!

Trong lúc nhất thời, bên trong tiệm bán quần áo bừa bộn vô cùng.

Một màn này cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, khiến Đường Vi đứng bên cạnh nhìn mà xuất thần. Mặc dù không hiểu tiếng Nga nhưng cô đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì.

Hai thầy trò trước mặt này lại là thầy trò kỵ sĩ thần phù hộ?

- Haiz…

Đại sư Mikhail nhìn cửa hàng lộn xộn, có vài phần bất đắc dĩ nhìn học trò:

- Ivan, con lại để cho ta thất vọng rồi, điều đầu tiên của tinh thần kỵ sĩ là gì?

Ivan như đứa trẻ có lỗi, quỳ một chân trên đất, cúi đầu:

- Là khiêm tốn. Đại sư, con sai rồi, con không nên trông mặt mà bắt hình dong.

Mikhail gật gật đầu, ra hiệu cho anh ta đứng dậy.

Khi lại nhìn Tần Xuyên, Ivan đã trở nên có chút kính sợ.

- Người trẻ tuổi, thật sự không có biện pháp khác để hóa giải lần này xung đột sao?

Mikhail hỏi.

Tần Xuyên nhún vai:

- Phương pháp tôi đã đưa ra, nhưng dường như người của gia tộc Romanov sẽ không đồng ý.

Mikhail cũng không do dự, dứt khoát nói:

- 6h sáng mai ở phía Bắc bán đảo Crest Izhevsk có một bờ biển toàn đá, tôi ở đó đợi cậu.

- Một lời đã định.

Tần Xuyên cười gật gật đầu, nghĩ một chút rồi lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn.

- Đây là tiền bồi thường cho việc tôi đã phá hủy đồ trong cửa hàng hai người, ngoài ra cũng vì tôi nên mới làm lỡ dở việc kinh doanh của cửa hàng, thế nên ông hãy nhận lấy.

Mikhail cũng không chối từ, bảo Ivan cất kỹ tiền, sau đó tiễn Tần Xuyên và Đường Vi rời đi.

Ra khỏi tiệm may, hai người lại bước lên phố.

Đường Vi giống như lọt vào trong sương mù, hỏi Tần Xuyên vừa rồi rốt cục bọn hắn đã nói những nội dung gì thì được biết Tần Xuyên và Mikhail đã hẹn nơi thi võ, không khỏi có chút há hốc mồm.

Suy nghĩ một lát, Đường Vi lộ ra nụ cười quyến rũ:

- Tiểu Xuyên Xuyên, em biết rồi, chắc chắn anh cố ý hẹn Mikhail đi thi võ nhưng trên thực tế là dẫn ông ta đi để dễ bề trà trộn ám sát người của gia tộc Romanov đúng không? Anh xấu quá, thế là lợi dụng kỵ sĩ bọn họ rất thành thật giữ lời hứa mà!

Tần Xuyên lườm Đường Vi:

- Ai bảo thế, anh rất nghiêm túc, ngày mai anh sẽ đến đó đánh một trận với đại sư Mikhail, đại chiến 300 hiệp, em có thể ở trong thành chơi nhưng anh không cho phép em mạo hiểm đi ám sát người của gia tộc Romanov.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.