Chương trước
Chương sau
Khoảng cách hơn một mét, nắm chắc thời cơ xuất chiêu một cách vi diệu, tránh cũng không tránh được!

Tần Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cơ thể như bị cuốn vào hầm băng màu đen, đầu óc trống rỗng!

Uỳnh!

Cơ thể Tần Xuyên như quả đạn, bị đánh bay lên cao hơn mười mét, sau khi xẹt thành một đường vòng cung, rơi xuống sân thượng, lăn liên tục vài vòng.

Một chiêu Băng Ngưng chưởng này đủ để hủy diệt cả một tầng lầu, gần như toàn bộ đều đánh lên người Tần Xuyên, không cần nghĩ cũng biết uy lực lớn chừng nào!

Với tố chất cơ thể của Tần Xuyên, lại có kiếm khí hộ thể, một đòn này cũng khiến hắn cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn!

-Ộc!...

Tần Xuyên liên tục hộc ra hai ngụm máu đỏ sậm, dốc hết toàn lực đưa tay ra định chống người đứng dậy thì phát hiện tay phải đã bị gãy, khuỷu tay căn bản không thể nào chống được!

Càng trí mạng hơn là, hơn mười miệng vết thương chảy máu, lúc này đã bị một lượng âm độc lớn xâm nhập, máu đen chảy ròng ròng!

Cơ thể thần mộc của Tần Xuyên có thể chống lại bách độc trong thiên hạ, nhưng không có nghĩa là không bị trúng độc, nếu không thì đã không sợ vũ khí sinh hóa của Thấu Minh Nhân rồi.

Trong một thời gian ngắn lại có nhiều âm độc xâm nhập như vậy, đã khiến sức chịu đựng của Tần Xuyên vượt quá mức bình thường rồi.

Toàn thân Tần Xuyên lúc nóng lúc lạnh, khi thì nóng như thiêu như đốt, lúc thì lạnh như rơi xuống hầm băng, tư duy trong đầu bắt đầu lung tung và trì độn, còn khí chịu hơn chết!

Thân ảnh Hắc La Sát bay vọt lên, xuất hiện trước mặt Tần Xuyên, từ trên cao nhìn Tần Xuyên.

-Ngươi không giống như Liễu Hàn Yên kia, khờ dại nghĩ rằng, Thiên Huyễn Băng Ngưng mà bổn tọa thi triển chỉ là cái thứ thô thiển thiếu trình độ kia chứ? Nếu uy lực của Thiên Huyễn Băng Ngưng chỉ như vậy, sao có thể lọt vào pháp nhãn của Tông Sư thời đại?

Tần Xuyên nhếch miệng cười nhạo:

-Đơn giản là mày đã luyện được mấy chục năm, đi so với một hậu bối hơn hai mươi tuổi, mày không cảm thấy mắc cỡ à?

Tần Xuyên vừa nói xong, dùng tay kia đập xuống đất, cơ thể bay lên cao, định ra chiêu bất ngờ, chuyển người chém ra một đạo Trảm Không Kiếm Khí!

Nhưng thân ảnh của Hắc La Sát phía trước đã biến mất, hắn đã đoán được ý đồ của Tần Xuyên từ sớm, vây thẳng ra sau lưng Tần Xuyên!

Lại một Băng Ngưng chưởng, lần này lại đánh vào lưng Tần Xuyên!

Chưởng ấn như băng phong màu đen, một lần nữa thổi bay Tần Xuyên!

-Ah!!

Tần Xuyên kêu thảm một tiếng, như diều bị gió kéo đứt dây, bay ra xa mấy chục mét, đâm vào một bể nước!

Bể nước bằng xi măng bị đánh thủng một lỗ, nước chảy ra, khiến toàn thân Tần Xuyên ướt sũng.

Hắc La Sát vẻ mặt khinh miệt đến bên cạnh Tần Xuyên, khoan thai vuốt tóc.

-Khó chịu à? Đây là kết cục của kẻ đối nghịch với bổn tọa, ngươi vốn có cơ hội bỏ chạy, nhưng vì một con đàn bà không muốn ở cùng ngươi, ngươi đem toàn bộ tu vi của mình chôn ở đây, nên nói là người có tình có nghĩa, hay nói là ngươi ngu xuẩn đây?

Hắc khí lượn lờ trên mặt Tần Xuyên, miễn cưỡng vận hành Thanh Liên Quyết Cửu Phẩm, khử âm độc trong cơ thể, nhưng hắn đã bị trọng tương, chân khí rất khó điều chỉnh cho thông thuận, chứ đừng nói gì đến chữa trị vết thương.

Hắc La Sát cười lạnh một tiếng, bước lên trước, dẫm một dẫm lên ngực Tần Xuyên!

-Ộc!

Xương sườn Tần Xuyên bị dẫm gãy vài cây, máu tươi phun ra, đau đớn kêu lên.

-Kêu đi! Kêu đi! Lớn hơn chút nữa!! Hahaha... dám giết người của bổn tọa, bổn tọa sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Hai mắt Tần Xuyên đầy tơ máu, khóe mắt liếc nhìn Liễu Hàn Yên đang hôn mê bên kia, mặc niệm mình không thể thua, vì vậy cứ nhìn chằm chằm vào Hắc La Sát.

Cánh tay trái còn sót lại của hắn miễn cưỡng ngưng tụ một đạo kiếm khí, định đánh lén Hắc La Sát!

Nhưng Thanh Liên kiếm khí vừa mới phát ra, đã bị Hắc La Sát tùy tiện vung tay, trực tiếp đánh nát!

-Hừ, nửa cái mạng sắp mất rồi, còn muốn đánh lén bổn tọa? Xem ra ngươi vẫn chưa chịu đủ đau đớn nhỉ! Trước khi chết bổn tọa sẽ chơi đùa với ngươi!

Hắc La Sát nghĩ là Tần Xuyên sắt đặt chuyện giết “chồng” của y, trong lòng ghi hận, dĩ nhiên không muốn để Tần Xuyên chết dễ dàng.

Y bắt đầu coi Tần Xuyên như quả bóng da, đá tới đá lui, mỗi cú đá đều khiến xương cốt Tần Xuyên gãy vụn, có lúc còn đá trúng chỗ hiểm, khiến Tần Xuyên cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cả người Tần Xuyên từ trên sân thượng bị đá xuống tầng dưới, rồi bị đá lên cao mười mấy mét, rau đó lại bị giẫm dưới gót chân của Hắc La Sát!

-Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Cơ thể Tần Xuyên tạo thành vết lõm sâu trên vách tường, làm vỡ xi măng, khiến thép bên trong bị vặn vẹo.

Sau khi bị đá liên tục bảy tám cú, tứ chi của Tần Xuyên không thể sử dụng được bình thường nữa, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, xuất huyết trong rất nghiêm trọng.

Nhìn từ xa, toàn thân Tần Xuyên bị nhuộm đỏ, giống như một huyết nhân.

-Ồ, chịu được bao nhiêu là cú đá, cơ thể của ngươi đúng là rắn chắc nhỉ.

Thân ảnh Hắc La Sát lóe đến trước mặt, vẻ mặt bất ngờ.

Tần Xuyên nằm rạp trên mặt đất, mặt úp xuống, căn bản không nghe thấy Hắc La Sát đang nói cái gì.

Bởi vì, giờ phút này ý thức của Tần Xuyên đã bắt đầu mơ hồ.

Toàn thân hắn trúng âm độc của Hắc La Sát, mà loại độc này, là loại độc tố tà ma ngoại đạo, miễn cưỡng hấp thị âm khí, sau khi luyện công nhờ khí quan của thi thể nữ giới mới sinh ra, cũng có thể coi là một loại “thi độc”.

Vạn vật trong thiên địa đều chia ra âm dương hai cực, chân khí có âm dương, dược liệu có âm dương, độc cũng chia ra âm độc và dương độc.

Thi độc, bình thường chỉ trong những thi thể cực âm mới có, là một loại năng lượng mặt trái của cực âm.

vì Hắc La Sát đã thích ứng với loại phụ năng lượng này, bản thân y cũng cực âm, cho nên không sao, nhưng chân khí của y, đối với người khác mà nói là một loại kịch độc.

Đây cũng là lý do vì sao, năm đó khi y xâm nhập vào Liễu gia, vệ sĩ bị đánh chết mặt đều biến thành màu đen.

Âm độc không ngừng lan trong cơ thể Tần Xuyên, cộng thêm mất máu nghiêm trọng, não bộ chấn động, máu cung cấp không đủ, hắn đã mất đi ý thức.

Đòn tấn công của Hắc La Sát như cơn sóng này nối cơn sóng khác, hắn là một võ giả Tiên Thiên cao cấp, trong tình trạng không kịp chuẩn bị, ngang ngạnh đối chọi với Tông Sư, thực sự quá miễn cưỡng.

Thậm chí ngay đến cơ hội để cân nhắc xem mình có nên dùng Thanh Liên Kiếm Ý bất hủ không cũng không có, thì đã bị Hắc La Sát đánh cho trọng thương rồi.

Tần Xuyên lúc này, không khác chết nhiều lắm, thậm chí ngay cả việc mình “chết” như thế nào hắn cũng không có cơ hội được biết.

Đột nhiên, dưới tòa nhà, truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai.

Trận đánh nhau kịch liệt và các tiếng nổ ở đây, cuối cùng đã kéo cảnh sát đến.

Hắc La Sát vẫn chưa thỏa mãn, vốn định khiến Tần Xuyên tỉnh lại, rồi tra tấn tiếp, nhưng xem ra đã không kịp nữa rồi.

Hắn định giết Tần Xuyên rồi sẽ đem Liễu Hàn Yên đi, cục diện ở đây quá rối rắm, không cần làm thế cũng được, dù sao y cũng đã có được cơ thể thủy linh của một Tiên Thiên như Liễu Hàn Yên, phải bế quan để luyện công một chuyến mới được.

Lúc y định một đạp dẫm nát trái tim của Tần Xuyên, trên người Tần Xuyên đã xảy ra “dị biến”!?

Chỉ thấy, một cỗ năng lượng giống sương mù màu đen xám đang lượn lờ trên người Tần Xuyên!

Vết thương trên người Tần Xuyên nhanh chóng kép lại, hơn nữa máu đen, dần dần không còn đen nữa, mà đã khôi phục thành đỏ tươi!

-Đây là!?

Hắc La Sát cảm nhận được một sự sợ hãi theo bản năng, không thể hiểu nỗi, y lùi ra sau vài bước hai mắt không dám tin nhìn chằm chằm Tần Xuyên.

Cỗ năng lượng hắc ám này, khiến y cảm thấy rối loạn, không dám tiếp cận!

Nó giống như bóng của một ác ma đang bao phủ trong lòng y, lại giống như một loài thú bình thường, ngửi thấy mùi của hổ nên không dám tiếp cận.

Võ giả tu vi càng cao, càng nhạy cảm với nguy hiểm, Hắc La Sát tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng y cảm thấy mình gặp nguy hiểm!

-Không... không thể nào, tay chân hắn đã gãy rồi, xương sườn cũng gãy hơn mười cái, lục phủ ngũ tạng đều chạy máu, chân khí ngược chiều, sao còn sức chiến đấu được chứ!?

Hắc La Sát không ngừng khích lệ bản thân, khuyên mình đừng để cảnh tượng trước mắt mê hoặc, bởi vì Tần Xuyên đã là một phế nhân, làm sao còn có thể gây tổn thương cho y?

Mình đường đường là một Tông Sư, đứng trên đỉnh cao của giới cổ võ, còn cái gì có thể khiến cho mình sợ hãi như vậy!?

Nhưng điều khiến Hắc La Sát bất ngờ, đó là lúc định bước đến giết Tần Xuyên, cảnh trước mắt, đã khiến y giật mình!

Tần Xuyên, đứng lên rồi!!

Hai chân Tần Xuyên ban nãy đã gãy rồi, giờ lại hoàn hảo như lúc đầu, chậm rãi đứng lên, hơn mười miệng vết thương đang chảy máu trên người hắn, cũng đã khép lại!

Tần Xuyên xoay người lại, đôi tròng mắt, như có đốm lửa màu đen đang nhảy nhót, hoàn toàn không cảm nhận được sắc thái tình cảm của con người, tuyệt vọng như thâm uyên hắc ám.

-Haizz...

Tần Xuyên thở ra, hơi thở này, cũng là sương mù màu đen.

Toàn thân hắn lúc này, đã bị năng lượng đen xám che phủ, nét mặt hắn vô cùng lạnh lùng, theo bản năng cảm nhận được địch ý của Hắc La Sát, bắt đầu bước về phía Hắc La Sát.

Trong lòng Hắc La Sát sợ hãi, tình huống trước mắt, căn bản không phải một kẻ sống hơn nửa thế kỷ như y có thể lý giải được, làm sao có thể có một người vừa nãy gần như đã chét, xương toàn thân gãy nát bấy, giờ chưa đến nửa phút, toàn bộ đều hồi phục lại!?

Quan trọng là, năng lượng quỷ dị này là gì? là loại chân khí nào mà y không biết sao? Hay là một công pháp nghịch thiên nào khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.