- Hừ, kẻ hám lợi!
Quý Phong hướng về phía bóng của hộ sĩ mập mạp kia, mắng một câu.
- Phong nhi, con thật sự đã trưởng thành!
Nhìn con trai cao hơn mình nửa cái đầu nhưng trên gương mặt vẫn có chút ngây thơ, Tiêu Tố Mai không giấu nổi vui mừng liền nở nụ cười.
Lúc nãy Quý Phong và hộ sĩ mập mạp kia đã xảy ra tranh cãi, Tiêu Tố Mai sợ con trai sẽ không kiềm chế được bản tính nóng nảy của mình ra tay đánh tên hộ sĩ ấy. Nếu vậy, hậu quả chắc đã rất nghiêm trọng rồi.
Nhưng kết quả lại làm cho Tiêu Tố Mai nhẹ nhõm, Quý Phong ung dung đưa tên hộ sĩ ấy vào cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị từ trước, khiến tên hộ sĩ kia tự rước lấy nhục, điều này so với động thủ đánh người còn thâm sâu hơn.
- Mẹ, con nói rồi đấy, sau này con sẽ không để cho mẹ bị một chút ủy khuất nào, càng không để ai nói rằng mẹ không dạy nổi con!
Quý Phong kiên định nói.
- Mẹ tin con!
Tiêu Tố Mai vui mừng gật đầu.
Quý Phong chợt nhớ tới lời nói của vị hộ sĩ mập mạp kia, hỏi vội:
- Mẹ, chẳng lẽ con đã hôn mê ba ngày rồi sao?
Vừa nhắc tới điều này, Tiêu Tố Mai lập tức khẩn trương lên, cuống quít gật đầu, hỏi:
-Phong nhi, bây giờ con cảm thấy trong người như thế nào? Hay con có chỗ nào không khỏe phải không?
Nhìn mẹ mới bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ muộn phiền, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-cao-thu/2348535/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.