"Không cho gọi là chồng, thế chúng tôi phải gọi là gì! Anh có phải không yêu chúng tôi nữa hay không!"
Lận Châu cảm thấy bản thân luôn không có nhiều nhiệt tình với fans, bất quá, thỉnh thoảng cũng sẽ cho fans một chút phúc lợi. Nhưng vào lúc này, như thế nào mà nhóm người này lại chuẩn bị trèo lên đầu hắn rồi.
Đuôi mắt híp lại hơi nhếch lên thành một đường vòng cung, khóe môi hơi mím lại, người hâm mộ trước phát sóng trực tiếp lại một phen đứng lên gào khóc.
Lận Châu không thèm để ý, giọng điệu thản nhiên nói: "Cứ gọi ba ba là được."
Làn đạn ước chừng yên lặng khoảng hai giây sau, màn hình đã hoàn toàn bị spam hai chữ 'ba ba'.
"Đồ cặn bã, chúng tôi tưởng anh muốn làm chồng chúng tôi. Lại không ngờ rằng anh chỉ nghĩ làm ba ba của chúng tôi!"
Lận Châu bị một màn hình 'ba ba' làm cho lóa mắt, nhưng tâm tình lại tốt lên không ít. Anh cầm miếng thịt bò đã chuẩn bị sẵn, tẩm ướp gia vị và trả lời câu hỏi lúc đầu của fans: "Làm món bò kho cho tiểu hồ ly của tôi".
"Hồ ly ăn thịt bò kho có lạ không? Có thể là nhà chúng tôi so ra tự phụ một chút, anh không thấy cô ấy lớn lên thật đáng yêu sao, cho cô ấy ăn thịt bò kho mà thôi, cô ấy muốn cái gì tôi đều có thể cấp."
"Ta nói là giống loài tiểu khả ái, các ngươi không tin."
"Sẽ không có thiết đãi giống nhau đâu, các ngươi hãy chết tâm đi."
Lận Châu nói lảm nhảm trong khi nấu món bò kho. Anh nói với Diệp Phù Dư rằng mình ăn chay, nhưng mà bất quá chỉ là lừa dối tiểu hồ ly mà thôi.
Chuẩn bị tốt bò kho cũng đã được nửa tiếng rồi, Lận Châu liếc nhìn thịt bò trong bát, lại quay đầu nhìn phòng khách có phần yên tĩnh, liền không chút do dự tắt phát sóng trực tiếp.
Làn đạn: "?"
Cái quái gì vậy, cái này là tắt rồi?
Có nghệ sĩ nào kết thúc buổi phát sóng trực tiếp ngay cả lời tạm biệt cũng không nói!
Các fan vừa tức vừa buồn cười.
Lận Châu tắt chương trình phát sóng trực tiếp, đi thẳng đến phòng của Diệp Phù Dư. Đứng ở cửa gõ ba lần, đợi thêm chừng một phút đồng hồ cũng không nghe thấy trong phòng có tiếng gì, Lận Châu nhướng mày, trực tiếp xoay nắm cửa.
Xoạch một tiếng, mở cửa.
Nhìn thoáng qua, căn phòng dường như không có nhiều thay đổi. Đây là biệt thự của Lận Châu, anh ghi nhớ kỹ cách bài trí của mỗi phòng. Tiểu hồ ly dường như không hứng thú lắm đến việc trang hoàng lại căn phòng của mình, hoặc là cô không định coi đây như một ngôi nhà nên mới sống theo kiểu sao cũng được.
Lận Châu không nghĩ nhiều, ánh mắt tìm kiếm tiểu hồ ly trong phòng.
Sau khi xem xét vài lần, người đàn ông cuối cùng cũng nhìn thấy một cái gì đó, đột nhiên cười khúc khích. Trên giường đệm trắng như tuyết, một bóng nhỏ nhỏ màu trắng cuộn tròn, hai chân ôm lấy đuôi, gần như thu mình lại thành một quả bóng. Màu sắc lông và đệm gần giống nhau, cho nên lúc đầu Lận Châu cũng không nhận ra.
Khi Lận Châu bước tới, cái mũi của con hồ ly nhỏ giật giật một chút, sau đó lập tức vùi trong chăn bông.
Gee.
Thật đáng yêu a.
Người đàn ông đứng một bên cảm khái.
Anh suy nghĩ một hồi cũng không làm phiền tiểu hồ ly, lấy ngón tay chọc chọc nhẹ lên người tiểu hồ ly, người đàn ông cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đặt đĩa thịt bò lên bàn bên cạnh, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, người đàn ông dựa lưng cào cửa phòng, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Khi Diệp Phù Dư tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy mùi thịt bò xộc vào mũi. Thực ra ở trong mơ cũng đều là hương vị của thịt bò.
Cô ngồi dậy, dùng bàn chân nhỏ xoa xoa mũi, đảo mắt lơ đãng nhìn xung quanh, ánh mắt chạm đến miếng thịt bò kho trên bàn, cả người hồ ly đều sững sờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]