Trên thực tế, phần lớn yêu tinh đều có trí nhớ khá tốt, còn có một số yêu tinh trời sinh trí nhớ rất tốt, đọc qua bài báo một lần có thể nhớ không sót chữ nào.
Lận Châu cũng chỉ có thể lừa người bình thường.
Diệp Phù Dư thầm than trong lòng một hồi mới dịu dàng cười nói: "Đọc sách sao."
Lận Châu cũng cười nhẹ: "Thực xin lỗi, trả lời sai rồi."
Nói xong, anh bỗng nhiên búng tay, Diệp Phù Dư chỉ nhận thấy một cảm giác kỳ quái truyền đến, ngay sau đó thân mình bỗng dưng nhẹ đi, liền biến thành một cục lông xù xù rơi xuống trên ghế.
"Chi chi?"
Lận Châu giật giật lỗ tai, tuy rằng anh nghe không hiểu được ngôn ngữ hồ ly, nhưng vẫn có thể nghe ra tiểu hồ ly đang mắng người.
Tiểu hồ ly dường như thực sự bị kinh động đến phát bực, giơ hai chân trước nhỏ nhỏ của mình đặt lên bàn ăn, thân hình nhỏ bé nhảy lên bàn, chiếc đuôi lông xù xù to đùng vẫy vẫy một chút ở trên bàn, liên tục kệu chi chi chi không ngừng.
Lận Châu không chút hoảng hốt, vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, trên mặt mày tinh xảo lộ ra ý cười, ngoắc ngón tay về phía tiểu hồ ly, cười khẽ: "Đây là hình phạt cho câu trả lời sai. Lại đây, cho tôi sờ nó một lát."
Diệp Phù Dư: "..."
Tôi có phải là mèo đâu, lại còn sờ một lát.
Đôi tai của con hồ ly nhỏ dựng lên vì tức giận, nín thở nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-mang-deu-la-fan-cp-cua-ta-va-anh-de/3455495/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.