"Không cần ký khế ước, ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi. " Tiểu thú màu đen liếm liếm móng vuốt chính mình, "Bất quá ta chỉ biết được tương đối nhiều thứ mà thôi, cái khác không giúp được ngươi. "
Biết được tương đối nhiều?
Cũng không phải không tốt lắm.
"Tùy ngươi. " Nhẹ ném ra hai chữ, Vân Hoàng đứng lên, phủi quần áo của mình một chút, xoay người hướng vào phòng.
Tiểu thú màu đen thấy vậy, bước bước chân đi theo.
Tiền vào trong phòng, Vân Hoàng tìm một ít đồ vật, đi tới gương.
Nhìn mình trong gương, Vân Hoàng có chút kinh ngạc, tuy rằng thân thể gầy ốm, nhưng làn da còn tính trắng, chỉ là thực thô ráp, làn da trên mặt so với trên người tốt hơn một chút, ngũ quan tinh xảo vẫn chưa hoàn toàn nảy nở.
Nếu nảy nở một chút, màu da tốt một chút, hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Nguyên chủ ngày thường dùng nhiều đồ vật bôi lên trên mặt, hơn nữa đại đa số thời điểm gặp những người kia đều cúi đầu, tóc tán loạn mới khiến người khác không chú ý đến gương mặt nàng.
Thời điểm vừa rồi lúc nàng băng bó vết thương, những đồ vật được bôi lên mặt đã bị nàng lau đi một chút.
Ngẫm lại có thể hiểu được, nếu để Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt biết nàng lớn lên có dung mạo xinh đẹp, chờ đợi nàng chính là kết quả bị hủy dung.
Nhìn một hồi, Vân Hoàng ở trên mặt mình vẽ loạn một chút.
Ba mươi phút sau, Vân Hoàng mới ngừng lại.
Tiểu thú liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, nhìn đến con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-he-linh-su-ma-de-thich-sung-than-thu-phi/183398/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.