Edit by Điệp Y Vi "Đúng vậy." Phong Nhị sau khi phản ứng lại, nhìn Phong Nhất, " Độc của Xích Tịch, mấy năm nay chúng ta đi qua không ít địa phương, tìm vô số phương thuốc đan dược, cũng đi tìm không ít bảo vật giải độc, nhưng đều vô dụng, vì cái gì máu nữ nhân kia có thể áp chế độc Xích Tịch, nàng cùng Xích Tịch có quan hệ gì?" "Đúng là bởi vì không biết, chủ nhân mới đến bên người nàng, chính là vì điều tra rõ nàng cùng Xích Tịch có phải hay không có cái gì quan hệ." Phong Nhất vừa nghe Phong Nhị nói, vô ngữ không được. Ở bên trong thị vệ thân cận của chủ nhân, tu vi của Phong Nhị là cao nhất. Nhưng lại là người duy nhất không động não. Cùng hắn nói, hắn lại nói chỉ muốn chiến đấu, không muốn động não. Động não so chiến đấu vất vả hơn nhiều. Phong Nhất từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược, giao cho Đế Mặc Trần. Sau khi Đế Mặc Trần ăn xong đan dược, nghiêng người nhìn thoáng qua Thập Thất trong phòng. "Chỉ là ta không nghĩ tới, người chủ nhân lần trước bảo ta tìm lại là nữ tử kia." Phong Nhất mở miệng nói. Phong Nhị vừa nghe, lập tức hỏi, "Chủ nhân khi nào bảo ngươi đi tìm nữ nhân kia?" Phong Nhất nhìn Phong Nhị liếc mắt một cái, duỗi tay xoa xoa ấn đường, " Thời điểm vừa đến vương thành Đông Hạ Quốc, ngươi đi tìm địa phương đặt chân, Phong Tam đánh xe, ta đi theo chỗ tối, lúc ấy nàng đi ngang xe ngựa, chủ nhân liền kêu ta đi tìm được nàng." Tin tức chủ nhân tới vương thành Đông Hạ Quốc để lộ ra ngoài, thế lực Đông Hạ Quốc này đó cũng không tới quấy rầy chủ nhân, bọn họ cũng liền đem chuyện này gác xuống. "Chủ nhân, ngươi vì cái gì kêu Phong Nhất lúc ấy đi tìm nàng?" Phong Nhị nghi hoặc nhìn Đế Mặc Trần. Đế Mặc Trần lạnh nhạt nhìn Phong Nhị, hơi hơi nhướng mày, "Vấn đề của ngươi gần đây càng ngày càng nhiều." Phong Nhị vừa nghe Đế Mặc Trần nói như vậy, lập tức ngậm miệng lại. Đế Mặc Trần nghiêng đầu nhìn về phía Thập Thất ở cửa phòng, môi mỏng mân khẩn. Vì cái gì sao? Lúc ấy, độc của hắn phát không lâu, mới áp chế xuống. Hắn nằm ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, lúc nàng đi ngang, hắn ngửi thấy được hương vị của máu. Mùi hương của máu thực đặc biệt. Trong nháy mắt, độc trong thân thể hắn mới áp chế xuống thiếu chút nữa lại lần nữa phát tác. Cho nên hắn mới kêu Phong Nhất lập tức đi tìm người kia. Chỉ là lúc ấy, hắn cũng không biết nàng là một nữ tử. Cũng không nghĩ tới, lúc đó người hắn công kích trên núi sẽ là nàng. Sau khi độc áp chế xuống mới phát hiện. Bởi vì máu hương vị thực giống nhau. Thời điểm Đế Mặc Trần nhìn Thập Thất, Vân Hoàng từ bên trong đi ra. Phong Nhất cùng Phong Nhị nhìn thấy Vân Hoàng ra tới, đều không có nói chuyện. Có lẽ người khác cảm thấy nữ nhân trước mắt này là người thực bình thường. Nhưng Phong Nhị cùng Phong Nhất không như vậy cảm thấy. Máu của một nữ nhân bình thường có thể áp chế độc của thượng cổ ma thú? Không phải linh thú, là ma thú, hơn nữa là thượng cổ ma thú. Vân Hoàng từ trong phòng ra tới, đi đến trước mặt Đế Mặc Trần, âm thanh lạnh lùng nói, "Ta vừa mới nghĩ đến ngươi ở bên trong núi tập kích ta, là bởi vì máu, ngươi tới gần ta, chẳng lẽ cũng là vì máu của ta?" "Đây là nguyên nhân thứ nhất." Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, đôi mắt hơi liễm, "Nguyên nhân thứ hai là bởi vì ta đối với ngươi có một chút hứng thú." Đối mặt với hắn như vậy, lại không có chút nào sợ hãi. Hoặc nhiều hoặc ít sẽ có điểm hứng thú. "Là bởi vì ta không sợ ngươi, cho nên có hứng thú?" Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, không nói gì. Hắn thực thích đôi mắt nàng, không có nguyên nhân, mạc danh thích. Đôi mắt này, thật xinh đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]