Edit by Điệp Y Vi Đối với lời nói Vân Hoàng nói cho Bạch Hổ, Bạch Hổ có thể nghe hiểu. Nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, Bạch Hổ miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu rời đi. "Uy......." Nhìn thấy Bạch Hổ rời đi, Vân Thu Nguyệt tức muốn hộc máu nhìn Vân Hoàng, "Ngươi làm gì thả nó chạy?" "Thu Nguyệt." Vân Lạc giữ chặt Vân Thu Nguyệt, thần sắc cảnh giác nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, ở bên người Vân Thu Nguyệt nhỏ giọng nói, "Chớ chọc hắn." Người nam nhân này linh thú là ngũ cấp linh thú, bọn họ nơi này người có nhiều lên đều không phải đối thủ của hắn. Nếu chọc giận hắn, hậu quả không dám tưởng tượng. Vân Hoàng giơ tay, vốn định giáo huấn một chút vài người phía trước, chỉ là trong nháy mắt, Vân Hoàng nghĩ tới đồ vật trên tay chính mình, chiếc nhẫn. Líc trước cùng Vân Thu Nguyệt Vân Lạc động thủ, nhẫn không có che dấu, nếu hiện tại lộ ra, chẳng khác nào ngụy trang uổng phí. Cố tình nhẫn kia lại không có cách nào gỡ xuống. Xem ra trở về về sau phải làm một cái bao tay, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Đem tay bao phủ ở bên trong ống tay áo, Vân Hoàng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua phía trước sáu người, thanh âm trầm thấp mà lại tràn ngập sát ý, "Lănrả khỏi núi, lúc này đây buông tha các ngươi, nếu để ta nhìn thấy các ngươi công kích linh thú, ta liền lấy mạng các ngươi." Như là phối hợp cùng Vân Hoàng, sau khi lời nói Vân Hoàng rơi xuống, báo đốm hướng về phía đám người Đông Viêm Duệ nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực tản ra tới làm sáu người có chút ăn không tiêu. "Lăn." Vân Hoàng nhìn mọi người quát lên một tiếng. Vân Thu Nguyệt nhìn Vân Hoàng, lại không dám lên tiếng, bị đoàn người Đông Viêm Duệ lôi đi. Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Vân Hoàng ánh mắt tối sầm hơn nhiều. "Chúng ta đi." Sau khi chờ bọn họ đi ra ngoài một khoảng cách, Vân Hoàng vỗ vỗ đầu báo đốm. Báo đốm không nói thêm gì, mang theo Vân Hoàng rời đi. Báo đốm mang theo Vân Hoàng đi được một khoảng, thấy được Bạch Hổ tránh vào một thân cây phía trước. Nó ghé vào nơi nào, trên người miệng vết thương liền đổ máu. Nếu không quan tâm, mùi máu tươi thực nhanh liền sẽ đưa tới ma thú khác, liền tính là vận may không có ma thú tới nơi này, cũng sẽ đổ máu mà chết. Miệng vết thương linh thú có năng lực tự lành nhưng lại rất chậm, giống như là ở hiện đại những động vật đứt tay đứt chân không có bác sĩ trị liệu cũng sẽ sống sót. "Qua đó nhìn xem." Nghĩ nghĩ, Vân Hoàng vẫn là tính toán ra tay giúp nó. Rốt cuộc nàng vừa rồi đã ra tay giúp nó, giúp nó một lần nữa cũng không có gì. Lúc này Vân Hoàng không nghĩ tới, nàng giúp Bạch Hổ, ba ngày sau, Bạch Hổ vì cứu nàng mà chết...... Bạch Hổ trọng thương, sau khi Vân Hoàng đi đến trước mặt nó, hữu khí vô lực nức nở hai tiếng. Vân Hoàng nhìn thoáng qua miệng vết thương của Bạch Hổ, từ trong không gian lấy ra một bộ y phục cũ, cấp Bạch Hổ đem miệng vết thương bao lại, kêu báo đốm trông coi Bạch Hổ, chính mình đi ngắt thảo dược cầm máu cho Bạch Hổ. Cắn thảo dược, thời điểm Vân Hoàng đem thảo dược hướng miệng vết thương Bạch Hổ đắp lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, tình huống cùng lần trước ở trên tay Thập Thất nhìn thấy vòng tay giống nhau, nàng chưa kịp thấy rõ ràng cái gì, hình ảnh liền biến mất. Nhưng trong lòng có một loại cảm giác, thật giống như, nàng trước kia cũng làm qua chuyện như vậy. Sao có thể! Nhìn nhìn miệng vết thương Bạch Hổ, Vân Hoàng áp xuống trong lòng nghi hoặc, cấp Bạch Hổ băng bó. Sau khi cấp Bạch Hổ băng bó, Vân Hoàng đứng lên, nhìn báo đốm nói, "Chúng ta đi thôi." Nàng có thể giúp nó, chỉ có như vậy. Ngồi trên lưng báo đốm, báo đốm mang theo Vân Hoàng rời đi, khi màn đêm buông xuống, báo đốm mang theo Vân Hoàng đến một chỗ trên đỉnh núi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]