Chương trước
Chương sau
@ Phòng làm việc Thiên Thu: Vô cùng cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Thiên Thu, từ sau khi xác nhận tham gia chương trình « Cao thủ võ lâm ở nơi nào », Thiên Thu đã bí mật mời một thầy giáo để tiến hành huấn luyện, mong có thể biểu hiện ra trạng thái tốt nhất trong chương trình. Ngày hôm nay ở hậu trường của Pineapple Live tình cờ gặp được đại đệ tử của phái Côn Luân chính thống – ngài Mạch, hai bên có chút hứng thú nên đã so tài một chút, cũng không phải là xảy ra xung đột như mọi người dự đoán. Sau đó Thiên Thu đã cùng tổ chương trình tới phái Côn Luân dò hỏi một chút, mọi người sẽ được nhìn thấy càng nhiều tương tác hơn với ngài Mạch. Kính mong mọi người đón xem!

@ Ánh Sao Vệ thị: Kế hoạch đặc biệt của Tuần lễ vàng « Cao thủ võ lâm ở nơi nào » đã bái phỏng một nhánh của phái Côn Luân, hai vị Trình Kỳ cùng Trình Thức đã phô bày cho chúng ta một góc nhỏ của tảng băng chìm, sau khi phát sóng đã thu được sự đón nhận nhiệt liệt, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, tổ chương trình đã nhận được sự đồng ý của phái Côn Luân chính tông, khám phá phái Côn Luân lần thứ hai, lần này sẽ vì mọi người mà biểu hiện ra võ học kinh điển của phái Côn Luân một cách toàn diện.

Hai cái weibo chính thức đồng thời phát bài liên quan đến hậu trường livestream của Pineapple Live, nhóm Thu Quỳ nhanh chóng chuyển phát khen ngợi Nhiếp Thiên Thu làm việc chuyên nghiệp, mà quần chúng ăn dưa thì lại tràn đầy mong đợi với chuyện Nhiếp Thiên Thu đối cứng với anti-fan, tổng kết bằng một câu: Dưa năm nay, vỏ mỏng thịt dày, không hề lãng phí.

Thừa dịp nhiệt độ trên weibo vẫn còn đang cao, năm vị khách mời của « Cao thủ võ lâm ở nơi nào » đã lên xe của tổ chương trình đi tới huyện Nam Phương, tỉnh Hồ Nam, môn phái Côn Luân nằm ở trong thôn Liêm Khê của huyện này.

Chương trình này là kế hoạch đặc biệt của Ánh Sao Vệ thị, do người chế tác kim bài Lữ Phương tự mình lên kế hoạch, kỳ vọng vô cùng cao với chương trình. Tổ chương trình cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mời dàn khách mời hiện nay, có tiểu sinh đang “hot” Nhiếp Thiên Thu, ảnh hậu Đoạn Dĩnh Kha, siêu sao võ thuật Tạ Phượng Đường cùng ca sĩ thần tượng Mạnh Bạch, còn có một người mẫu trẻ do nhà tài trợ nhét vào là Nguyễn Vũ Hinh.

Từ sau khi xe bảo mẫu tiến vào huyện Nam Phương, sắc mặt của Nguyễn Vũ Hinh đã vô cùng không tốt, cô oán giận nói: “Không phải nói là đại môn phái chính thống sao? Tại sao lại ở cái nơi đến cả chim cò cũng không thèm ị này chứ?”

Quang cảnh bên ngoài quả thật có chút cằn cỗi, Tạ Phượng Đường nói: “Nghe nói là sa sút.”

Đoạn Dĩnh Kha lại để ý đến một chỗ khác: “Tại sao phái Côn Luân lại không ở núi Côn Luân?”

Những người khác: “Ừmmmmm—— “

Mạnh Bạch vừa tra trên điện thoại di động vừa giải thích: “Khởi nguồn của phái Côn Luân là ở núi Côn Luân, cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, đã từng là đại môn phái lớn nhất trong mười đại môn phái, thời kỳ kháng chiến chống Nhật, các đệ tử môn phái đã xuống núi tòng quân, sau khi hòa bình lập lại thì thuận thế cắm rễ ở tỉnh Hồ Nam này.”

Tạ Phượng Đường hiếu kỳ hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Mạnh Bạch quơ quơ điện thoại di động: “Mới vừa tra trên baidu.”

Những người khác: “…”

Mọi người đang nói chuyện thì xe bảo mẫu đã dừng lại, nhân viên công tác tiến lại mở cửa xe: “Đến rồi.”

Mấy vị khách mời liền xuống xe, đập vào mắt họ là những ngôi nhà người dân tự xây mang đặc trưng của vùng nông thôn mới thời kỳ xã hội chủ nghĩa, cao từ hai đến bốn tầng. Nguyễn Vũ Hinh là người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng: “Thật sự là đến học võ mà không phải là trải nghiệm cuộc sống nông thôn sao?”

Lúc bọn họ tham gia ghi hình bàng chi của phái Côn Luân chính là ở một vùng đất rộng lớn vùng ngoại thành của một thành phố cấp một, một sơn trang mang phong cách phục cổ, toàn bộ môn phái mang theo vẻ cổ kính, phi thường có khí thế. Nhưng khi đến chỗ được gọi là chính tông này… Thấy thế nào cũng giống như là đang lừa đảo vậy.

Mấy người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía nhân viên công tác, cũng may Mạch Hạo Thiên đã sớm chờ ở đó, mặt cười ngây ngô lại đây dẫn đường.

Vì nghênh đón tổ chương trình đến, hiển nhiên Mạch Hạo Thiên đã cẩn thận chải chuốt một phen, nhưng hiệu quả cũng không quá lý tưởng. Nhiếp Thiên Thu có chút giao tình với hắn nhìn mấy ngọn tóc mới được nhuộm trên đầu hắn, khen ngợi, “Kiểu tóc mới của cậu rất thời thượng, nhất là màu sắc.”

Mạch Hạo Thiên cười hì hì: “Đây là đặc biệt đi làm đó, người tập võ chú tôi chú ý đến tự nhiên, nhưng mà thời nay ấy mà, ai cũng muốn theo đuổi sự hoàn hảo.”

Nhiếp Thiên Thu dùng biểu tình như nhìn một đứa trẻ chậm phát triển vỗ vỗ vai hắn: “Năng lực phân tích này của cậu, lúc thi đại học, điểm ngữ văn có đạt tiêu chuẩn không?”

Mạch Hạo Thiên sửng sốt một chút, không biết tại sao cậu bỗng nhiên chuyển đề tài đến chuyện học tập, nhưng vẫn trả lời, “Lên cấp ba tôi đã bỏ học rồi.”

Nhiếp Thiên Thu hiểu rõ: “Có thể đoán được.”

Mạch Hạo Thiên vò đầu: “Hiện tại người nào học gỏi đều học đại học hết, cũng không có mấy ai nguyện ý học võ.”



Mạch Hạo Thiên dẫn mấy người bọn họ quẹo hai chỗ mới dứng lại, “Sư phụ tôi đang kiểm tra bài tập, mọi người chờ một chút.”

Trước mặt bọn họ là một quảng trường nhỏ lát bằng xi măng, xung quanh quảng trường đều phơi mấy loại rau củ phơi khô, bên trái là mấy căn nhà nhỏ tự xây, bên phải là mấy trăm mẫu ruộng rộng lớn.

Mạnh Bạch quay đầu nói với tổ chương trình: “Mấy người đặt tay lên ngực thề đi, thật sự không phải gạt chúng tôi đến trải nghiệm cuộc sống nông thôn đấy chứ?”

Trên quảng trường có mười mấy người tuổi tác không đồng đều đang đứng, nói đúng ra, là nhóm người tuổi tác cách biệt rất lớn, người lớn nhất đã bắt đầu mọc râu, người nhỏ nhất thoạt nhìn chỉ là học sinh tiểu học.

Những người này đứng thành hàng lối, sắp xếp chỉnh tể, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn, nếu như không phải ăn mặc quá dân dã, nhìn có vẻ cũng rất chính quy.

Một người đàn ông dáng người thon dài đưa lưng về phía khách quý, đang nói chuyện với nhóm người kia.

Mạch Hạo Thiên giới thiệu: “Đây chính là các sư đệ, sư muội của tôi.”

Nguyễn Vũ Hinh không nhịn được chỉ vào một ông lão trong đó: “Đó cũng là sư đệ của cậu sao?”

Mạch Hạo Thiên gật gật đầu: “Bối phận trong sư môn dựa vào thứ tự bái sư trước sau, tôi mười lăm tuổi đã vào phái Côn Luân, là đệ tử của chưởng môn, người này là sư đệ Trâu Bình của tôi, hai năm trước sau khi về hưu đệ ấy mới đam mê dưỡng sinh, năm ngoái mới vào bản môn, là đệ tử thứ mười sáu của sư phụ, cũng chính là người có bối phận nhỏ nhất trong hàng đệ tử …”

Nhóm khách mời: “… À.”

Mạch Hạo Thiên chỉ chỉ nhóc học sinh tiểu học đứng hàng đầu tiên: “Vị kia chính là nhị sự đệ Lục Mạo của tôi, vốn là rất có thiên phú, chỉ tiếc…”

Mạnh Bạch hiếu kỳ hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Mạch Hạo Thiên một mặt rèn sắt không thành mà nói: “Đáng tiếc đệ ấy trầm mê Vương giả vinh diệu, làm trễ nải bài tập.”

Nhóm khách mời: “… A.”

Hiển nhiên Tạ Phượng Đường càng thêm để ý đến chưởng môn, chỉ vào người đàn ông đang quay lưng với bọn họ: “Người kia chính là…?”

Trên mặt Mạch Hạo Thiên lộ ra biểu tình ngưỡng mộ: “Đằng kia chính là sư phụ của tôi, chưởng môn đời thứ mười tám của phái Côn Luân, cũng là truyền nhân có thiên phú nhất trong gần một trăm năm qua của phái …”

Mạch Hạo Thiên cón chưa khen ngợi xong, liền nghe người đàn ông đột nhiên giận dữ hét: “Các người chính là nhóm đệ tử kém cỏi nhất của ta!”

Nhóm khách mời: “….”

Người đàn ông vốn còn muốn cằn nhằn thêm cái gì, chỉ thấy học sinh tiểu học Lục Mạo chỉ chỉ vào nhóm chương trình bên này, lúc này hắn mới quay đầu lại, sắc mặt đang nổi giận đùng đùng mới hòa hoãn lại một chút, nhàn nhạt nói, “Đã đến rồi.”

Ngoài ý muốn, vị chưởng môn này nhìn qua thế mà lại còn trẻ, thoạt nhìn chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi, hơn nữa dung mạo cực kỳ tuấn lãng, một thân quần áo mộc mạc cũng không thể che lấp được khí chất đặc biệt trên người hắn.

Hắn nhàn nhã đi tới, hơi gật đầu một chút chào hỏi tổ chương trình, tự giới thiệu mình: “Tôi chính là chưởng môn đương nhiệm của phái Côn Luân, Hà Điếu Yên.”

Nguyễn Vũ Hinh trợn cả mắt lên: “Ngài… Ngài trẻ tuổi thật đấy.”

Hà Điếu Yên nhìn cô một cái, nói: “Võ học chú ý thiên phú, không có tài năng, dù cho tám mươi tuổi cũng không thể đảm nhiệm chức vị chưởng môn, nếu có tài, trong vòng mười năm cũng có thể vào hàng cao thủ.”

Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn nhóm khách mời một cái: “Tôi không hiểu kịch bản của chương trình này lắm, các cậu chỉ đến một tuần, còn muốn học võ. Nói thật, chút ít thời gian này, có thể học được mấy bài thể dục dạy qua truyền hình đã là cố gắng lắm rồi, căn bản không thể học được võ học chân chính.”

Nhóm khách mời nghe mà muốn đánh người.

Chỉ có Mạch Hạo Thiên ngây ngốc vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt hiện giờ, vẫn còn vui vẻ nói: “Sư phụ, chúng ta phải nhân cơ hội này mà chứng minh đám người Trình Kỳ kia là lừa đảo!”

Hà Điếu Yên lườm hắn một cái: “Đấy cũng là đồng môn huynh đệ với con.”

“Cái gì?” Tạ Phượng Đường khiếp sợ, “Lẽ nào lần trước chúng tôi đến bái phỏng ngài Trình cũng là đồ đệ của ngài?”

“Không phải.” Hà Điếu Yên trả lời, “Là đồ đệ của sư huynh tôi.”

Nhiếp Thiên Thu vẫn luôn âm thầm quan sát ung dung cảm khái: “Không nghĩ tới bối phận của Hà chưởng môn rất lớn.”

Ánh mắt Hà Điếu Yên nhìn Nhiếp Thiên Thu càng nhiệt tình hơn những người khác một chút: “Cậu chính là người đã đánh bại Hạo Thiên sao?”

Nhiếp Thiên Thu không khách khí gật đầu: “Là tôi.”

Hà Điếu Yên bất thình lình hỏi: “Cậu có muốn vào phái Côn Luân không?”

Nhiếp Thiên Thu không chút do dự: “Không muốn.”

Trong mắt Hà Điếu yên lộ ra vẻ tiếc nuối, mở mã QR WeChat: “Thêm WeChat đi. Nếu như cậu đổi ý có thể nhắn cho tôi bất cứ lúc nào.

Những vị khách mời khác: “…?” Tình huống này là thế nào?

Không ngờ vị Hà chưởng môn này cũng thật hợp thời như vậy.

Ngược lại Nhiếp Thiên Thu cũng không cảm thấy gì, còn thật sự lấy đi dộng ra thêm bạn với Hà Điếu Yên: “Ngài thật tinh mắt, nhưng mà tôi chính là người đàn ông mà ngài không thể nắm giữ được đâu.”



Ngày đầu tiên chủ yếu là nhóm khách mời làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút, cũng sẽ không bắt đầu dạy võ học ngay lập tức. Tổ chương trình thấy thời gian vẫn còn sớm liền tìm Hà Điếu Yên, “Hà chưởng môn, nếu không thì ngài biểu diễn võ học phái Côn Luân một chút được không, chúng ta quay một cái đặc tả, lần trước chúng tôi cũng quay một cảnh như vậy ở chỗ ông Trình, dân mạng còn rất khen ngợi đấy.”

Nhóm khách mời có chút ý kiến với Hà Điếu Yên, cũng hưởng ứng, Mạnh Bạch còn nói, “Đúng vậy, không phải nói Hà chưởng môn mới là phái Côn Luân chính tông sao, tốt xấu gì cũng nên để chúng tôi nhìn xem có gì khác với bên ông Trình không chứ?”

Mạch Hạo Thiên nghe vậy liền không vui: “Trình Kỳ kia sao có thể so với sư phụ tôi được chứ.”

Nhóm khách mời chỉ yên lặng nhìn, không nói lời nào, thái độ rất rõ ràng.

Hà Điếu Yên thấy thế cũng không chối từ nữa: “Nếu như vậy, vậy để cho nhóm đệ tử của tôi biểu diễn một chút đi.”

Hắn quay người nói với hơn mười mấy người đang đứng thành hàng trên quảng trưởng: “Các con biểu diễn một lượt bốn thức đầu của Bát đại thần chưởng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Thu: Hãy quên tôi đi, Hà chưởng môn.

~ Hết chương 3 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.