Chương trước
Chương sau
*Đây là một câu thơ trong bài thơ ” Điệp luyến hoa ” của Tô Đông Pha, nghĩa là: Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non. Câu này được nhân gian sử dụng rộng rãi để khuyên những thanh niên nam nữ thất tình: Nơi nào mà chả có cỏ non, bị người tình phụ bạc, biết đâu ta sẽ lại gặp được người tình khác tuyệt vời hơn!

Mấy ngày kế tiếp ghi hình đều rất thuận lợi, Tạ Phượng Đường cùng Đoạn Dĩnh Kha đều rất phối hợp, Mạnh Bạch cũng thường xuyên chế tạo một ít tình huống thú vị. Tuy rằng Nguyễn Vũ Hinh ngẫu nhiên có điều bất mãn, nhưng mà đàn anh đàn chị đều đã phối hợp như vậy, cô cũng không thể tiếp tục nháo chuyện. Mà Nhiếp Thiên Thu vẫn như cũ là người được Hà chưởng môn thiên vị.

Trong lúc đó, Nguyễn Vũ Hinh đã vài lần có ý định chế tạo mấy cảnh mờ ám với Nhiếp Thiên Thu, không ngờ Nhiếp Thiên Thu lại cùng Hạ Tinh Hàng như hình với bóng khiến cho cô không có cơ hội nào để chen ngang. Cô tức giận đến mức giậm chân, buông lời hung ác với Nhiếp Thiên Thu: “Cậu đừng hối hận.”

Nhiếp Thiên Thu: “Lêu lêu lêu.”

Sau đó không hiểu do Nguyễn Vũ Hinh đã nghĩ thông suốt hay có chuyện gì khác, cô nàng bắt đầu chơi trò ái muội với Mạnh Bạch.

Mạnh Bạch là người thích dùng chiêu trò để chế tạo đề tài, thật sự cùng Nguyễn Vũ Hinh cọ ra không ít lửa.

Đương nhiên, trong cảm nhận của đạo diễn, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng mới thật sự là bạch nguyệt quang trong lòng ông.

……

Về phương diện khác, sinh ý của phái Côn Luân cũng trở nên thuận lợi hơn. Chất lượng đặc sản của bọn họ rất tốt, trước kia là do không biết cách tuyên truyền nên mới khiến cho việc kinh doanh trở nên ảm đạm. Hiện tại có Nhiếp Thiên Thu nâng đỡ, không cần lo đến chuyện tuyên truyền, không chỉ cửa hàng trực tuyến bán rất đắt hàng mà lục tục có không ít khách hàng lớn là thương lái tìm đến cửa.

Những khách hàng này không giống như fans của Nhiếp Thiên Thu, thuần túy vì thần tượng mà nhắm mắt nhắm mũi mua hàng, bọn họ đều là những người làm ăn buôn bán, mỗi lần ra tay đều là một số lượng lớn. Hơn nữa nếu như hợp tác thuận lợi, đơn đặt hàng sau này cũng được đảm bảo. Trên thực tế, sau khi bọn họ xem qua hàng mẫu cũng thật sự cảm thấy hài lòng, lập tức đưa ra một con số đặt hàng không nhỏ. Ngược lại bên phía phái Côn Luân, bởi vì công việc kinh doanh trước giờ vẫn luôn ảm đạm nên số lượng trữ hàng không nhiều lắm, trong thời gian ngắn không thể cung cấp được nhiều hàng hóa như vậy, cuối cùng chạy đôn chạy đáo khắp nơi mới coi như đủ cho một đợt.

Ngoài ra, phái Côn Luân còn có một cái thu hoạch ngoài ý muốn. Đầu tiên là cửa hàng trực tuyến bán được không ít bí đao, lúc sau lại có khách hàng lớn đến mua mấy chục vạn cân, trừ bỏ bí đao nhà Hùng Vĩ, bọn họ còn mua sắm một lượng lớn bí đao ở trong thôn. Vì vậy áp lực bí đao tồn kho của thôn Liêm Khê giảm đi rất nhiều.

Lúc sau lại có khách hàng lớn đến tìm mua bí đao, Hà Điếu Yên vốn định trực tiếp giật dây giới thiệu cho thôn dân, ai ngờ vị thương lái kia lại không chịu, chỉ muốn chọn phái Côn Luân được Nhiếp Thiên Thu đề cử. Cuối cùng không còn cách nào khác, bí đao vẫn phải quay một vòng, thông qua phái Côn Luân bán ra bên ngoài. Cũng nhờ chuyện này mà thôn dân biết chiêu bài phái Côn Luân này sử dụng rất tốt, sôi nổi tới nhờ phái Côn Luân tiêu thụ hộ bọn họ, ngay cả trưởng thôn cũng tìm đến.

Vì thế, phái Côn Luân liền tổ chức một cuộc họp nhỏ, đúng lúc Hạ Tinh Hàng cũng ở đó nên hắn kiến nghị bọn họ biến bí đao trở thành một đặc sản mới của phái, về sau bí đao của thôn Liêm Khê sẽ được bọn họ thống nhất mua lại rồi bán ra bên ngoài. Chuyện này đối với thôn Liêm Khê mà nói càng tiện lợi hơn, mà đối với phái Côn Luân cũng có thể gia tăng doanh thu.

Người phái Côn Luân vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế bí đao chính thức trở thành một trong những thổ sản của phái Côn Luân.

Mặt khác, Hạ Tinh Hàng còn kiến nghị Hà Điếu Yên thuê một ít nhân viên chuyên nghiệp để quản lý cửa hàng trực tuyến. Hiện nay quản lý sinh ý của cửa hàng trực tuyến đều do mấy vị đệ tử phái Côn Luân kiêm chức, đựa vào tốc độ phát triển sinh ý không ngừng của bọn họ, không đủ người làm là chuyện nhỏ, vạn nhất bởi vì vội quá mà xảy ra lỗi lầm mới là chuyện lớn.

Làm sao Hà Điếu Yên lại không có cái băn khoăn này, hắn cũng rất lo lắng chuyện đó, chỉ là chi của Trình Kỳ đã tách ra độc lập, những đệ tử hiện tại chủ yếu chỉ học võ, không đặc biệt am hiểu chuyện làm ăn buôn bán. Mà sinh ý của phái Côn Luân từ trước đến này đều do đệ tử phụ trách, chưa từng giao cho người ngoài xử lý.

……

Trong quá trình đó còn xảy ra một sự kiện khác. Phòng làm việc Tinh Hành nổi danh trong giới giải trí đã phái một nhóm phóng viên đến đây thu thập một ít tin tức, không ngờ tổ chương trình canh phòng rất nghiêm ngặt, mấy vị phóng viên này ngay cả bóng dáng của minh tinh cũng không nhìn thấy. Bọn họ không cam lòng trở về tay không, vì vậy liền tùy tiện kéo một thôn dân ở ven đường phỏng vấn.

Vận may của bọn họ không tồi, thấy hai người ở ven đường đang dắt một con trâu nói chuyện phiếm liền đi qua bắt chuyện, không ngờ một một người trong đó là một anh trai bộ dạng vô cùng anh tuấn. Phóng viên cũng không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể nuôi được người xuất sắc như vậy. Họ không khỏi cho anh trai này thêm mấy ống kính, tiện thể hỏi luôn tên họ của người này. Đối phương liền trả lời cho phóng viên biết hắn họ Hà.

Vì thế đã xuất hiện một đoạn đối thoại sau:



Phóng viên: “Xin hỏi ngài Hà có biết gần nhất đây trong thôn đang ghi hình một chương trình giải trí không?”

Ngài Hà: “Biết.”

Phóng viên: “Vậy ngài từng gặp bọn họ chưa?”

Ngài Hà: “Gặp rồi.”

Phóng viên hưng phấn: “Thật tốt quá, vậy ngài có thể nhìn thấy biểu hiện của bọn họ thế nào không?”

Ngài Hà: “Có.”

Phóng viên nghĩ thầm người thanh niên này bộ dáng đẹp như vậy mà lại là một người chết ngôn ngữ, hỏi gì đáp nấy, thật sự khó để phỏng vấn.

Phóng viên mệt lòng mà tiếp tục: “Ngài cảm thấy trong nhóm khách mời thì ai có biểu hiện tốt nhất?”

Ngài Hà: “Nhiếp Thiên Thu.”

Phóng viên tỏ vẻ ngoài ý muốn: “Vì cái gì lại cảm thấy như vậy?”

Ngài Hà kỳ quái mà nhìn hắn một cái, giống như là không thể hiểu nổi câu hỏi này: “Bởi vì cậu ta biểu hiện tốt nhất.”

Phóng viên: “……”

Cuối cùng phóng viên cũng không tiếp tục phí nhiều tinh lực vào người họ Hà này nữa, tuy rằng như thế, đến lúc phỏng vấn được tung ra vẫn giữ lại không ít màn ảnh của vị thôn dân họ Hà này.

Dù sao đây cũng là một thế giới nhìn mặt.

Nhưng mà bởi vì nội dung tin tức rất nhàm chán nên nhanh chóng bị bao phủ bởi biển tin tức rộng lớn mênh mông.

Đến tận khi 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》 chính thức được phát sóng, mọi người mới phát hiện, vị “thôn dân họ Hà” trẻ tuổi kia thế mà lại là chưởng môn phái Côn Luân Hà Điếu Yên.

Đoạn video phỏng vấn vốn không nóng không lạnh kia lại bị đào ra, trở nên hot một thời gian.

Nhưng mà tất cả đều là chuyện sau này.



Đảo mắt chương trình đã gần kết thúc kỳ ghi hình, chỉ còn lại phân đoạn kiểm nghiệm thành quả học võ cuối cùng. Đạo diễn vô cùng tin tưởng với chương trình kỳ này, dù cho cuối cùng biểu hiện của nhóm khách mời nát bét, nội dung ghi hình mấy ngày hôm trước cũng đã đủ xuất sắc. Trước có chưởng môn tay không giết trâu, sau có học sinh tiểu học vượt nóc băng tường, mà nhóm khách mời của chương trình cũng rất cố gắng, Tạ Phượng Đường nghiêm túc, Đoạn Dĩnh Kha phối hợp, Mạnh Bạch bày trò, Nguyễn Vũ Hinh chế tạo xung đột, quan trọng nhất, còn có Nhiếp Thiên Thu cống hiến cho hắn một tổ hợp CP tuyệt vời.

Mỗi tối trước khi đỉ ngủ đạo diễn đều phải xem đi xem lại cảnh Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng ở chung với nhau rồi mang theo nụ cười thỏa mãn đi vào giấc ngủ, điều này khiến cho nhân viên công tác ngủ cùng ông điên cuồng muốn gọi điện báo cho 110.

Đến trước hôm cuối cùng, Hà Điếu Yên không sắp xếp nhiệm vụ quá khó cho bọn họ, hắn sớm dạy xong bộ chiêu thức cuối cùng rồi để cho mọi người về nhà tự ôn tập.

Nghĩ đến ngày mai sẽ là ngày cuối cùng tổ chương trình ở thôn Liêm Khê, Hà Điếu Yên thế mà lại sinh ra một chút lưu luyến, nhịn không được lại đi hỏi Nhiếp Thiên Thu: “Thiên Thu, cậu thật sự vẫn không muốn thay đổi quyết định sao?”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Không.”

Hà Điếu Yên nhìn cậu, tăng thêm phân lượng: “Nếu cậu gia nhập phái Côn Luân, rất có khả năng sẽ trở thành chưởng môn tiếp theo.”

Tạ Phượng Đường vừa hoàn thành công việc đi qua: “A?”

Hắn nhìn Hà Điếu Yên, lại nhìn Nhiếp Thiên Thu, bi phẫn nói: “Nếu như Thiên Thu vào phái Côn Luân, tôi sẽ không bái sư.”.

||||| Truyện đề cử: Nô Lệ Của Anh |||||

Nhiếp Thiên Thu lườm hắn một cái: “Đến mức này sao?”

“Đến!” Tạ Phượng Đường hừ hừ, “Chịu không nổi sự vũ nhục này.”

Mọi người cùng nhau tới ghi hình chương trình, bản thân mình bái sư còn bị người kén cá chọn canh, mà đồng bạn lại được nhiệt tình mời vào, hơn nữa lại còn được đề cử trở thành chưởng môn. Llàm gì có ai có thể chấp nhận được chứ!



Hạ Tinh Hàng đang đợi Nhiếp Thiên Thu thấy vậy liền bày vẻ lý giải mà vỗ vỗ vai hắn.

Tạ Phượng Đường nhìn hắn: “Chúng ta có cần tìm một chỗ ôm đầu khóc rống không?”

Hạ Tinh Hàng vội từ chối: “Không cần, không cần.”

Hà Điếu Yên chỉ liếc bọn họ một chút, lại lần nữa đem ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu dùng một loại ánh mắt không đành lòng thương tổn người khác mà nhìn lại, do dự một chút, mới từ từ mở miệng: “Nói thật, lão Hà, chưởng môn phái Côn Luân còn không có sức ảnh hưởng bằng minh tinh như tôi đâu…”

Hà Điếu Yên: “……”

Nhiếp Thiên Thu: “Cũng không có nhiều tiền bằng minh tinh……”

Hà Điếu Yên: “……”

Nhiếp Thiên Thu: “Nếu như tôi muốn nhận đệ tử, chỉ cần đăng một cái weibo liền có ngàn vạn fans chạy tới cho tôi chọn…”

Hà Điếu Yên: “……”

Hạ Tinh Hàng nghe được cũng không đành lòng, kéo Nhiếp Thiên Thu một phen: “Anh cũng đừng thương tổn anh Điếu Yên nữa.”

Nhiếp Thiên Thu vô tội nói: “Tôi làm cái này chẳng phải là hi vọng lão Hà sớm buông tha tôi sao, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, lão Hà hướng đến nơi khác tìm đi.”

Hà Điếu Yên gian nan gật gật đầu: “Tôi đã hết hy vọng.”

Nhiếp Thiên Thu an ủi mà vỗ vỗ vai của hắn: “Tôi trở về nghỉ ngơi, ngài có cùng về không?”

Hà Điếu Yên vẻ mặt bi thương: “Không, tôi cần bình tĩnh lại một chút.”

Nhiếp Thiên Thu cũng không nói thêm cái gì, cùng Hạ Tinh Hàng vai sát vai rời đi. Tạ Phượng Đường cũng chua xót mà đi trở về.

Chỉ để lại Hà Điếu Yên một người đối với cánh đồng rộng lớn, thở dài một tiếng: “Không người nối nghiệp, tuổi già không nơi nương tựa ~”

Hắn vừa mới thở dài một tiếng, bên người lại truyền đến một âm thanh: “Lại vì chuyện truyền nhân mà lo lắng sao?”

Hà Điếu Yên căng da đầu, quay đầu nhìn một cái, liền thấy không biết từ khi nào bên người hắn xuất hiện một người trẻ tuổi.

Người nọ nhìn qua cũng tầm tuổi hắn, nhưng thần thái lại hoạt bát hơn nhiều.

Thấy Hà Điếu Yên nhìn qua, hắn nhe răng cười: “Đã lâu không thấy nha, Điếu Yên.”

Sắc mặt Hà Điếu Yên trầm xuống: “Xưng hô kiểu gì đấy?”

Đối phương bĩu môi, không tình nguyện mà đổi xưng hô: “Sư thúc tổ.”

Nếu như lúc này có người tổ chương trình ở đây nhất định sẽ nhận ra hắn chính là đại đệ tử của bàng chi phái Côn Luân, con trai của chưởng môn bàng chi Trình Kỳ, tên là Trình Thức.

Hà Điếu Yên nhìn lướt qua: “Sao cậu lại tới đây?”

Trình Thức dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn: “Bởi vì đã lâu không thấy người mà, sư thúc tổ không nhớ con sao?”

Hà Điếu Yên mặt vô biểu tình: “Không nhớ.”

Trình Thức bi thương: “Oa, người thật sự vô tình vô nghĩa, người, người… Người…

Hà Điếu Yên mắt trợn trắng, âm thanh của Trình Thức trở nên nghẹn ngào: “Người không có lương tâm!”



Hà Điếu Yên trực tiếp xoay người chạy lấy người, Trình Thức vội đuổi theo: “Sư thúc tổ, người để ý đến con đi!”

Hà Điếu Yên hờ hững nói: “Cậu đã không còn là người của phái Côn Luân nữa……”

Trình Thức hầm hừ nói: “Vậy em còn quản anh gọi thế nào sao.”

Hà Điếu Yên nhíu một chút mày, dừng chân: “Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”

Trình Thức nhìn hắn, ủy ủy khuất khuất nói: “Điếu Yên à…”

Sắc mặt Hà Điếu Yên lạnh lùng.

Trình Thức rụt người một chút, lẩm bẩm nói: “Khi còn nhỏ người cũng không như vậy, vô cùng đáng yêu, gọi tên cũng không tức giận…

Hà Điếu Yên cười “Ha hả”: “Cậu chiếm tiện nghi của tôi hơn một năm còn không biết xấu hổ mà nhắc đến sao?”

Trình Thức thấp giọng oán giận: “Đều do Thái sư tổ, tự dưng lại đem bối phận chỉnh thành như vậy……”

Hắn âm thầm đem sư phụ đã qua đời của Hà Điếu Yên thăm hỏi một phen, mới buồn bực nói: “Con nghe nói cái chương trình 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào》 đến tông môn ghi hình, có chút không yên tâm nên mới qua đây nhìn xem.”

Hắn không nói đến thì còn tốt, vừa nhắc đến trên mặt Hà Điếu Yên trực tiếp nổi lên một tầng sương: “Vậy cậu có biết vì sao chúng tôi lại chấp nhận cho tổ chương trình này ghi hình ở đây không?”

Trình Thức chỉ cảm thấy ngữ khí của Hà Điếu Yên không tốt, liền không dám nói tiếp.

Hà Điếu Yên nói: “Còn không phải bởi vì cậu lên chương trình ném hết mặt mũi của phái Côn Luân sao?”

Trình Thức đột nhiên ngẩng đầu: “Không phải con muốn mất mặt, là con thật sự đánh không lại Nhiếp Thiên Thu mà!”

Hà Điếu Yên mắt lạnh nhìn hắn: “Mặc dù cậu không phải xuất thân từ một mạch võ truyền, nhưng dù sao cũng là một trong hai mươi đại để tử phái Côn Luân chúng ta, sao có thể vì hiệu quả của chương trình mà ném mất tôn nghiêm võ học của phái Côn Luân chứ?”

Trình Thức thấy hắn căn bản không tin chính mình, lập tức nóng nảy, ngay cả xưng hô cũng không chú ý: “Không phải, Điếu Yên, anh thật đánh không lại cậu ta, trong toàn bộ mười chín đại đệ tử còn lại của phái Côn Luân, cũng không ai có thể đánh thắng được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Phượng Đường: Nhìn tôi này, cỏ xanh! Cỏ xanh! Cỏ xanh!

Trình Thức: Con thật sự đánh không lại mà TUT

~ Hết chương 14~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.