Chương trước
Chương sau
Nhiếp Thiên Thu nhìn nhìn Trương Do, lại nhìn nhìn mấy vị chưởng môn khác đang đứng đằng sau, quyết đoán ôm quyền: “Quấy rầy, hẹn gặp lại.”

Chân hắn còn chưa kịp rời đi đã bị Trương Do kéo lại: “Minh chỉ, nghi thức lên ngôi còn chưa hoàn thành mà……”

Mặt Nhiếp Thiên Thu đều vặn vẹo: “Đạo trưởng, ngài đừng gọi bậy……”

Gia Cát Vong Cơ bước xa một bước xông đến, lấy vương miệng nhỏ trên tay Trương Do đội lên đầu Nhiếp Thiên Thu: “Minh chủ, đây là một chút tấm lòng của mọi người, cậu đừng khách khí.”

Nhiếp Thiên Thu sợ tới mức vội vàng ra tay, chặn lại vương miệng nhỏ, nghiêm túc nói: “Tôi không khách khí, tôi cảm thấy mấy ngài đang đùa tôi.”

Những người khác nghe vậy liền quay sang nhìn nhau, Hạ Thù kinh ngạc nói: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy chứ, chúng tôi nghiêm túc mà.”

Hắn nói xong còn chớp chớp mắt: “Nhìn ánh mắt của tôi đi, vô cùng chân thành.”

Biểu tình của Nhiếp Thiên Thu có thể nói là bi phẫn, cậu chỉ chỉ bốn phía, núi Võ Đang hoang vắng, lại chỉ chỉ mấy vị chưởng môn, trừ bỏ đạo trưởng đang mặc đạo bào, mấy chưởng môn khác ăn mặc muốn tùy tiện thế nào thì tùy tiện thế đấy: “Mấy vị nhìn hoàn cảnh này xem, lại nhìn mấy vị đi… Các vị đặt tay lên lương tâm tự hỏi, đây là nghi thức lên ngôi của võ lâm minh chủ sao? Lễ mừng khai trương cửa hàng người ta cũng không tùy tiện như vậy đâu.”

Trên mặt mấy vị chưởng môn lộ ra vẻ chột dạ hơi mất tự nhiên, chỉ có Trương Do vẫn đầy vẻ chính trực như cũ, chính khí lẫm nhiên mà nói: “Vị trí minh chủ này quan trọng là nội dung chứ không phải hình thức……”

Nhiếp Thiên Thu một lời không hợp liền đánh nghiêng canh gà của ông: “Từ bỏ đi đạo trưởng, tôi không có lòng này.”

Lời nói của Trương Do trực tiếp nghẹn ở trong cổ họng không ra được.

Hà Điếu Yên tiến lên một bước, nói: “Thiên Thu, chúng tôi là suy xét đến chuyện hành trình của cậu vô cùng bận rộn, chỉ sợ cậu không có thời gian chờ bố trí nghi thức nên mới nghĩ ra được biện pháp này, nếu như cậu muốn, chúng tôi có thể tổ chức đại hội võ lâm……”

Nhiếp Thiên Thu tưởng tượng đến cảnh đại hội võ lâm được tổ chức, lập tức cả đầu trở nên đau nhức, nhanh chóng lui lại mấy bước, cự tuyệt ba cái liên: “Tôi không phải tôi không có tôi không muốn.”

Các vị chưởng môn: “……”

Hạ Thù hiếm khi thành khẩn nói: “Minh chủ, nếu như cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ tận lực làm.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn cái vương miệng nhỏ bling bling trên tay Gia Cát Vong Cơ, lộ ra iểu tình của tra nam: “Tôi hy vọng các vị quên tôi đi.”

Các vị chưởng môn: “……”

Nhiếp Thiên Thu nhấn mạng tỏ thái độ: “Tôi thực sự không có hứng thú với võ lâm, thật sự……”

Gia Cát Vong Cơ cầm vương miệng nhỏ hơi run lên, có loại ủy khuất vì bị vứt nhỏ.

Trương Do vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thầy Nhiếp à, đây chính là quyết định toàn thể võ lâm đồng đạo bỏ phiếu đưa ra, đại biểu kỳ vọng của toàn võ lâm, cậu thật sự không suy xét một chút sao?”

“Tôi còn hy vọng của toàn thôn đấy.” Nhiếp Thiên Thu phun tào, không chút do dự lắc đầu, “Hơn nữa nha, tôi đã thấy ngàn vạn fans bỏ phiếu rồi, loại quy mô ngàn người này…… Thật sự rất khó đả động tôi.”

Các vị chưởng môn: “……” Tổn thương!

Trương Do: “Hức hức hức.”

Các vị chưởng môn khác: “……”

Trương Do thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, tư thái như thường, đặc biệt chính trực mà nói: “Cái gọi là ba người sẽ có thầy ta, hôm qua bàn đạo nghe cậu Gia Cát nói, suốt đêm học tập tiếng kêu kỳ lạ này, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng.”



Hạ Thù không có biểu tình: “Ngài vui vẻ là được.”

Gia Cát Vong Cơ “Ha hả” hai tiếng: “Về sau còn có thời điểm ngài sẽ cần dùng.”

Trương Do mơ hồ.

Nhiếp Thiên Thu đỡ trán một chút, xua xua tay nói: “Cảm ơn mọi người ưu ái, nếu như các vị có lòng thì cho mấy đệ tử đăng ký thêm mấy tài khoản bỏ phiếu cho tôi là được.”

Các vị chưởng môn: “……”

Nhiếp Thiên Thu ôm quyền: “Tôi đi đâu, sau này còn gặp lại.”

“Từ từ.” Trương Do vội kéo cậu lại.

Nhiếp Thiên Thu run bần bật: “Offer này tôi thật sự không nhận, mấy vị buông tha tôi đi.”

Trương Do: “……”

Trương Do mờ mịt mà đi nhìn những người khác: “‘ Ác Phật ’ là ý gì?”

“Chính là đề nghị.” Gia Cát Vong Cơ có chút cạn lời mà giải thích cho ông.

Trương Do bừng tỉnh đại ngộ, cũng lập tức học đi đôi với hành, cầm lấy vương miệng nhỏ trong tay Gia Cát Vong Cơ lại, nói với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy Nhiếp à, tuy rằng cậu không nhận ‘Ác Phật’ này, nhưng mà vương miệng này cũng là tấm lòng của chúng tôi, xin cậu nhận lấy đi.”

Trên vương miệng kia còn có viên kim cương đang lóe sáng, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, nhưng mà……

Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết: “Một trong những lý do tôi không thể tiếp thu được võ lâm, chính là thẩm mỹ.”

Tuy nói như vậy nhưng dù sao cũng không thể từ chối tấm lòng của bọn họ, cuối cùng cậu vẫn nhận lấy cái vương miệng nhỏ đại biểu cho minh chủ võ lâm kia.

Ngay tại thời khắc đó, trong lòng cậu chỉ có nghĩ đến một điều: Võ lâm thật sự phất lên rồi, còn mua được kim cương lớn như vậy!

……

Bởi vì đã quay xong một màn quyết chiến Phong Vũ Lâu, chưởng môn các phái cùng các diễn viên lâm thời trong võ lâm cũng lần lượt rời đi trước.

Hai ngày sau, bản điện ảnh của《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》chính thức đóng máy, đoán phim mở tiệc chúc mừng suốt một ngày rồi mới kết thúc.

Trước khi đi, phía đoàn đội chủ chốt theo thường lên đến đạo quan của Võ Đang để cảm ơn bọn họ đã cho mượn địa điểm, Nhiếp Thiên Thu tưởng tượng đến cảnh Trương Do “Hức hức hức” với mình, thực sự không muốn đi chút nào, nhưng lần này vẫn là Võ Đang nể mặt mũi cậu nên mới cho mượn, nếu cậu không đi thì có chút không phải, cuối cùng vẫn căng da đầu đi theo.

Mấy người vừa đến chân núi Võ Đang liền thấy núi Võ Đang đầy khách du lịch, có không ít người còn cầm cả máy ảnh chuyên nghiệp đến.

Tuy rằng cảnh khu núi Võ Đang là địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng bây giờ vẫn đang là mùa ế khách, lại không phải là ngày lễ hay ngày nghỉ cuối tuần, trong khoảng thời gian này trừ bỏ truyền thông cùng fans cuồng nhiệt thì có rất ít du khách đén đây. Không biết tại sao hôm nay số lượng khách du lịch đến thăm quan tăng đột biến khiến cho mấy người trong đoàn phim đều sửng sốt một chút.

Núi Võ Đang cảnh khu tuy rằng là du lịch danh cảnh, nhưng lúc này ở vào mùa ế hàng, lại phi tiết ngày nghỉ, trong khoảng thời gian này trừ bỏ thăm ban truyền thông cùng cuồng nhiệt fans, chân chính du khách ít ỏi, không biết như thế nào hôm nay đột nhiên nhân số bạo tăng, làm mấy cái đoàn phim nhân viên rất là sửng sốt một chút.

Cũng may Nhiếp Thiên Thu có kinh nghiệm phong phú, thấy thế liền nhanh chóng lấy mũ, kính râm cùng khẩu trang ra, chỉ trong một giây đã trang bị đầy đủ.

Tốc độ siêu tốc của cậu khiến cho những người khác trợn mắt há mồm, phó đạo diễn kinh ngạc cảm thán: “Thầy Nhiếp thật không hổ là cao thủ võ lâm mà, trang bị đồ còn nhanh hơn người khác.”

Nhiếp Thiên Thu tri kỷ giải thích: “Cái này không liên quan gì đến cao thủ hay không, là do hay không hot quyết định.”

Một diễn viên nhỏ bên cạnh chua xót gật đầu: “Đúng vậy, như em thì không cần tốc độ tay như vậy, em còn ước gì người ta nhận ra mình ấy.”

Phó đạo diễn: “……”

Schlundt cũng không hiểu chút nào: “Núi Võ Đang đang làm hoạt động nào sao? Tại sao lại đột nhiên có nhiều người như vậy?”

Hơn nữa còn mang cả máy ảnh chuyên nghiệp, vừa nhìn liền biết không đơn giản.

Nhiếp ảnh gia đi cùng bọn họ nhìn thấy cũng ngo ngoe rục rịch, duỗi tay ngăn lại một du khách đang khiêng gia ba chân cùng tấm phản quang hỏi: “Xin hỏi núi Võ Đang đang có hoạt động nào sao?”

Người nọ cũng mơ hồ: “Có sao? Không nghe nói mà.”

Nhiếp ảnh khó hiểu hỏi nói: “Vậy tại sao đột nhiên lại có nhiều du khách như vậy? Mấy cậu tới chụp cái gì vậy?”

Người nọ cười “He he”, vẻ mặt thần bí: “Đương nhiên là chúng tôi tới chụp ảnh đạo trưởng gợi cảm nha.”

Tay nhiếp ảnh gia đang kéo người nọ bỗng cứng đờ, người nọ cho hắn một biểu tình “Cậu hiểu mà” rồi rời đi.

Nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn những người khác, những người khác lại quay đầu nhìn Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu bịt kín mặt, nhìn không ra biểu tình, chỉ nhún vai, cảm thán: “Người bây giờ đúng là thích tìm kiếm sự mới lạ.”

Chờ bọn họ bước chân vào đạo quan mới phát hiện du khách trong đạo quan còn nhiều hơn bên ngoài nhiều, nhưng mà hầu hết du khách đều trực tiếp hướng đến Huyền Tịnh Cung, còn loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện: “Nơi đó chính là địa điểm Nhiếp Thiên Thu đại chiến cùng Ma giáo, chạy nhanh lên, chậm chân là không còn chỗ đâu……”



Người đến tiếp đón bọn họ là đệ tử Võ Đang, Quan Nguyệt Lan dẫn bọn họ theo một hướng khác, vừa đi vừa xin lỗi: “Các vị, thật là ngượng ngùng, chỉ sợ hôm nay chưởng môn sư phụ của chúng tôi không thể tiếp đón mọi người được……”

Schlundt đang muốn quan tâm xem liệu có phải Trương Do đột nhiên có việc bận nào khác hay không liền thấy bên kia đột nhiên truyền đến một âm thanh ầm ỹ, một đám người đam mê nhiếp ảnh ôm lấy một đạo trưởng râu tóc bạc phơ lại đây, vừa đi vừa nhiệt tình nói: “Đạo trưởng, bên kia có một cảnh rất không tồi, ngài có thể đứng đó để chúng tôi chụp một chút được không?”

“Đạo trưởng, nếu không ngài dạy cho tôi mấy tư thế gợi cảm đi, là loại thực đứng đắn ấy, vừa nội liễm lại phong tình vạn chủng!”

“Đánh cược đi, đạo trưởng gợi cảm là trời sinh, không cần tư thế phụ trợ……”

……

Nhân viên đoàn phim: “……”

Vậy mà bộ dáng của Trương Do vẫn vân đạm phong khinh, không màng hơn thua, mặc kệ du khách nói cái gì thì sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, bước chân không ngừng, dùng thực lực để thể hiện chân lý “Đi con đường của mình, mặc người khác nói gì thì nói”.

Làm người không thể không tự khen ngợi một câu tự tận đáy lòng: Thật đúng là cao nhân một thế hệ.

Quan Nguyệt Lan ho nhẹ một tiếng: “Hai ngày nay chưởng môn sư phụ đều là bị du khách túm đi chụp ảnh từ sáng sớm, còn không biết hôm nay có thoát thân được không.”

Đoàn phim nhân viên vội vàng tỏ vẻ lý giải, nhưng thật ra bản thân lại nhịn cười đến vô cùng vất vả.

Quan Nguyệt Lan u oán mà nhìn Nhiếp Thiên Thu một cái.

Nói ra thì, tất cả chuyện này đều là do Nhiếp Thiên Thu ban tặng, phái Võ Đang bọn họ chỉ là mở một đại hội võ lâm mà thôi, không ngờ sau khi ngủ một giấc, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.

Đạo quan Võ Đang là nơi Nhiếp Thiên Thu đại chiến cùng Ma giáo, được du khách tôn sùng thành “Danh cảnh võ lâm”, không chỉ mỗi ngày đều có biết bao nhiêu người đến đây tham quan chụp ảnh mà chưởng môn sư phụ chỉ sau một đêm đã trở thành “đạo trưởng gợi cảm” nổi tiếng trên internet, hấp dẫn không ít dân mạng đến chụp ảnh chung, lại còn có cả nhiếp ảnh gia khóc lóc cầu sư phụ làm người mẫu.

Không chỉ vậy, hiện tại ngay cả đường dây nóng của cảnh khu Võ Đang cũng có người gọi điện đến, câu mở đầu chính là: “Này, Võ Đang gợi cảm đúng không? Có thật không?”

Thật sự khiến cho từ trên xuống dưới Võ Đang đều dở khóc dở cười.

Nhiếp Thiên Thu cách kính râm đối diện với tầm mắt của Quan Nguyệt Lan, cười nói: “Trương đạo trưởng thật sự nổi tiếng như vậy, mấy người nên thu phí chụp ảnh của ngài ấy, đảm bảo Võ Đang kiếm bội tiền.”

Quan Nguyệt Lan: “……”

Ủy khuất, nhưng mà không dám nói lại.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Trương Do đã tới trước mặt, hai bên đều chào hỏi lẫn nhau.

Trương Do xoay người nói với đoàn đội nhiếp ảnh gia đang theo sau: “Các vị đạo hữu, hôm nay bần đạo còn có khách, xin các vị chớ có theo sau.”

Đạo trưởng đã trực tiếp mở miệng, các du khách cũng ngượng ngùng đi theo tiếp, đành hậm hực thu hồi thiết bị rời đi.

Một nhiếp ảnh gia đi đầu vẫn không cam lòng, trước khi đi còn hỏi: “Đạo trưởng, xin hỏi ngày mai có hoạt động nào không?”

Trương Do nói: “Ngày mai bần đạo giảng kinh ở Huyện Tịnh Cung, nếu các vị có hứng thù cũng có thể đến nghe kinh.”

Người nọ vui mừng: “Nhất định tới, nhất định tới.”

Lúc này người nọ mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Nhiếp Thiên Thu thấy thế cười nói: “Đạo trưởng lợi hại, fans thực nghe lời.”

Trương Do tỏ vẻ đạo cốt tiên phong mà nhìn theo đoàn đội nhiếp ảnh đang đi xa, sau đó trên mặt mới lộ ra biểu tình suy sụp, khóc không ra nước mắt nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Hức hức hức.”

Mọi người trong đoàn phim: “……”

Schlundt: “Phụt ——”

Trương Do dùng tay áo to rộng che mặt: “Bần đạo…… Bần đạo không phải đạo trưởng gợi cảm mà!”

Ánh mắt mọi người lộ ra vẻ không đành lòng, có chút đồng tình từ tận đáy lòng.

Nhiếp ảnh trong đoàn phim nhịn không được lấy di động ra: “Đạo trưởng, nếu không ngài cũng để cho tôi chụp một tấm được không?”

Trương Do: “…… Hức hức hức.”

……

Tuy rằng đạo trưởng gợi cảm thực ủy khuất, nhưng mà Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc, bởi vì Trương Do bỗng dung trở nên nổi tiếng, số người đến nghe ông giảng kinh cũng tăng nhiều, đạo tràng Võ Đang vốn đã ngày càng suy sụp lại rực rỡ lên.

Nhưng mà đây đều là những chuyện sau này.



Sau khi tạm biệt Võ Đang, đoàn phim cũng chính thức thu dọn hành lý rời đi.



Hạ Tinh Hàng vẫn thu dọn hành lý giúp Nhiếp Thiên Thu như trước, Nhiếp Thiên Thu đương nhiên sẽ không phản đối, đem nhiệp vụ thu thập giao cho hắn, còn bản thân mình tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ đến khi cậu rửa mặt xong đi ra ngoài liền thấy trong tay Hạ Tinh Hàng có thêm một cái vương miệng nhỏ, thần sắc quỷ dị mà nhìn cậu: “Thầy ơi, hóa ra anh như như này sao?”

Hạ Tinh Hàng quả thực vô cùng đau đớn. Rõ ràng hắn là ông chủ của một tập đoàn châu báu lớn, nếu như biết trước thầy hắn thích loại này, hắn đã sớm cho người làm riêng cho thầy vương miệng sáng nhất thế giới rồi. Thảo nào hắn khổ luyến lâu như vậy mà đến tận hôm nay mới tu thành chính quả với thầy. KHÔ𝑵G‎ Q𝐔Ả𝑵G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝑡𝐫𝓊𝙮ệ𝓷‎ 𝑡ại‎ (‎ 𝑡𝐫𝓊𝐦𝑡𝐫‎ 𝓊𝙮𝗲𝓷.𝗩𝑵‎ )

Nhiếp Thiên Thu nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng giật giât: “Cậu cảm thấy thẩm mỹ của tôi vặn vẹo như vậy sao?”

Hạ Tinh Hàng bình tĩnh một chút, than một tiếng: “Tình yêu làm người mù quáng.”

Nhiếp Thiên Thu nói lại lai lịch của cái vương miệng nhỏ này cho hắn nghe.

Hạ Tinh Hàng nghe xong: “……”

Hạ Tinh Hàng bình tĩnh mà ném vương miệng trong tay vào hành lý: “Đây đúng là thẩm mỹ của võ lâm.”

Nhiếp Thiên Thu cười cười: “Cậu có muốn đi bái tế sư phụ với tôi không?”

Hạ Tinh Hàng giương mắt nhìn cậu, có chút kích động: “Gặp phụ huynh?”

Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu: “Xem như là vậy.”

……

Lúc Nhiếp Thải qua đời, Nhiếp Thiên Thu vẫn còn chưa debut, kinh tế cũng không được dư dả nên an táng tro cốt của ông ở nghịa địa công cộng, vô cùng khiêm tốn mộc mạc.

Hạ Tinh Hàng nhìn di ảnh của Nhiếp Thải ở trên bia mộ, căn cứ vào yêu cầu trước khi lâm trung của Nhiếp Thải, ảnh chụp là hình lúc ông còn trẻ, mày kiếm mắt sáng, thần thái phi dương, hiện lên cỗ phóng túng không ai có thể ngăn cản được.

Nhiếp Thiên Thu giới thiệu Hạ Tinh Hàng với Nhiếp Thải: “Tinh Hàng chính là truyền nhân thế hệ này của Hỏa Diễm Thương.”

Hạ Tinh Hàng có tình cảm tương đối phức tạp với Nhiếp Thải, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Nhiếp Thiên Thu lại nói về tình hình võ lâm gần đây một chút, cuối cùng lấy ra cái vương miệng nhỏ được tập thể võ lâm tặng: “Đây là vòng nguyệt quế của võ lâm minh chủ, con cảm thấy vẫn là khí chất của người tương đối hợp với võ lâm, cía vương miệng này thuộc về người.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Khí chất của người tương đối hợp với võ lâm?

Không biết ở dưới suối vàng Nhiếp Thải biết được có hiểu được thâm ý của những lời này hay không……

Nhiếp Thiên Thu vừa nói vừa lấy vương miệng nhỏ ra so so vào di ảnh của Nhiếp Thải, vừa so vừa gật đầu: “Xác nhận tạo hình, đúng là khí chất của sư phụ tôi.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Thải:…… Di nguyện đạt thành.

~ Hết chương 88~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.