Không khí vô cùng an tĩnh, hai người cứ như vậy mà anh nhìn em, em nhìn anh, không ai phát ra tiếng. Cố Minh Cảnh đành phải buông tay, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?” Sở Tích giương mắt nhìn anh, giật giật khóe môi: “Đương nhiên là đau rồi.” Vành tai cô thoáng hiện lên màu hồng đáng yêu, lại giải thích: “Em không phải xem anh… À… Hồi nãy, em… Mắc cỡ.” Cô không biết vì sao bản thân đột nhiên lại như vậy, rõ ràng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa thấy đâu chứ, vậy mà hiện tại lại còn thẹn thùng. Sở Tích cảm thấy có chút đau đầu đối với cảm giác hiện tại của bản thân. Cố Minh Cảnh nghe được hai chữ “mắc cỡ” thì hơi nhướng mày, chậm rãi di chuyển đến trước mặt cô, sau đó bình tĩnh hỏi: “Em nói anh nghe xem sao lại mắc cỡ?” Sở Tích thấy anh hướng lại gần thì không khỏi ngửa ra sau, cuối cùng cả người vì ngửa quá sâu thì đột nhiên “A~” một tiếng. Sở Tích đau đến nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra: “Eo của tôi.” Bầu không khí vốn dĩ còn có chút ái muội liền bị tiếng “A~” của cô làm cho tan thành mây khói, Cố Minh Cảnh lập tức kéo Sở Tích lên, Sở Tích ôm anh, tựa cằm lên bả vai. Cố Minh Cảnh: “Có phải đụng trúng không?” Sở Tích ôm cổ Cố Minh Cảnh, rưng rưng gật đầu: “Ừm, đau quá.” Cô là vì anh nên mới đụng trúng, Cố Minh Cảnh lập tức áy náy không thôi: “Anh xoa cho em nhé?” “Đừng chạm vào, đừng chạm vào! Càng chạm càng đau.” Sở Tích tức giận rêи ɾỉ, nhanh chóng ngăn cản. Cố Minh Cảnh thu tay lại, hướng lên trên xoa gáy Sở Tích: “Thật xin lỗi.” “Sau này không được diễn những cảnh như vậy nữa.” Sở Tích gật gật đầu: “Ừm.” Cô có chút tò mò hỏi: “Sao anh không trực tiếp bảo em nghỉ đóng hoặc dùng thế thân vậy?” Cố Minh Cảnh: “Nói em sẽ nghe sao? Đồng ý rồi em sẽ làm theo sao?” “Haha.” Sở Tích nghe vậy thì ngượng ngùng cười hai tiếng. Hai người cứ ôm nhau như vậy, Sở Tích tựa vào vai anh, nghe được hơi thở trên người anh, cảm nhận bàn tay anh cái được cái không vuốt lưng cô, sống mũi từ từ dâng lên cổ chua xót. Sở Tích: “Ngài Cố à~” Cố Minh Cảnh: “Hửm?” Anh phát hiện đêm nay Sở Tích rất thích gọi anh là “Ngài Cố”. Sở Tích hít hít mũi, nói ra ý nghĩ trong lòng: “Anh giống như là ba em vậy đó.” Cố Minh Cảnh: “………………” Sở Tích cảm nhận được thân thể anh cứng đờ, cuống quít giải thích: “Anh đừng hiểu lầm! Em thật sự không có ý nói anh già!” Khóe miệng Cố Minh Cảnh giật giật. Giải thích như vậy còn không bằng không giải thích. Sở Tích phồng má, quyết định nói tiếp: “Em nói anh như vậy… cái loại cảm giác này giống như là ba em.” Cô nhợt nhạt thở dài một hơi. Trước kia cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, là cô muốn chăm sóc bà nội, không ai để dựa dẫm, không ai để tâm sự, chỉ có thể một mình cắn răng chịu đựng tất cả mọi chuyện, muốn khóc cũng chỉ có thể chờ đến đêm khuya tĩnh lặng trốn trong chăn mà khóc, ban ngày lại phải cắn răng chịu đựng, cảm giác hiện tại không giống như trước, tuy cô không dám đem chuyện mình đóng phim bị thương cho bà nội biết nhưng lại có thể nói cho Cố Minh Cảnh biết, oán giận có bao nhiêu vất vả, sau đó nghe anh nói với cô hai câu, bảo cô không cần đi đóng phim, cuối cùng lại chỉ có thể đau lòng. Cố Minh Cảnh lập tức hiểu ý, sau đó ở trong lòng thầm mắng bản thân một câu, Sở Tích tràn đầy cảm xúc như vậy mà trong đầu anh chỉ nghĩ đến những thứ tầm thường. Sở Tích quyết định thẳng thắn: “Thật xin lỗi, thật ra hôm nay em quên mất việc anh về nước nên không có đến sân bay đón anh.” “Không sao.” Cố Minh Cảnh nghiêng đầu hôn vành tai cô. Sở Tích nghe xong cảm thấy Cố Minh Cảnh trực tiếp mắng cô thì cô sẽ đỡ áy náy hơn, cô cảm thấy bản thân đúng là quá đáng, người ta thân là một boss bự mà cô lại biến người ta thành bạn trai ngầm không danh không phận, hẹn hò cũng phải trốn đông trốn tây, nghĩa vụ của bạn gái cũng không làm tròn, hiện tại ngay cả ngày anh về nước cô cũng quên. Sở Tích càng nghĩ càng thấy áy náy, cuối cùng trực tiếp bắt lấy tay Cố Minh Cảnh đặt trên nút thắt áo ngủ của mình, ngẩng đầu, dáng vẻ thấy chết không sờn: “Anh nhìn đi, anh muốn thì cứ nhìn!” Ngón tay Cố Minh Cảnh đặt trên nút thắt nửa ngày cũng không động, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Sở Tích bị ánh mắt chăm chú này nhìn vào khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ: “Anh anh anh… Anh không nhìn?” Cố Minh Cảnh lấy đầu lưỡi chống má trái, sau đó cười một tiếng. Vừa rồi anh chỉ muốn xem vết thương mà thôi, nhưng hiện tại nếu như nhìn thấy lại khó tránh sẽ nghĩ đến những thứ khác. Nhưng mà trên eo vẫn còn sưng, động một chút đã nhe răng trợn mắt, nào còn chịu được chuyện khác. Cố Minh Cảnh đem nút thắt của Sở Tích buộc lại thật tốt, sửa sửa cổ áo cô: “Lần sau xem tiếp.” **** Quá trình quay chụp《 Vực Thẳm Sương Mù 》kế tiếp cũng xem như tương đối thuận lợi, mỗi ngày Sở Tích đều ngâm mình ở đoàn phim, đã lâu không lộ mặt trước công chúng, công tác bảo mật của đoàn phim rất nghiêm ngặt, ngay cả ảnh hiện trường cũng không lộ ra ngoài. Gạch chỉ có thể mỗi ngày vào nhóm để xem lại ảnh trước kia của Sở Tích, nhưng dù nhớ cô cỡ nào thì cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà chờ tiếp. Tích Bảo tập trung đóng phim mới là quan trọng nhất, fans có nhớ cũng không thể quấy rầy Tích Bảo đóng phim. Vết thương trên eo Sở Tích hồi phục tương đối tốt, chỉ là mỗi ngày đều phải mang đai bảo vệ eo, động tác lúc quay phim cũng cần cẩn thận hơn. Cô và nam chính Lý Tranh Húc làm việc ngày càng ăn ý, không chỉ diễn xuất hài hòa tăng thêm sức mạnh mà đôi khi động tác hay tư thế cũng rất ăn ý. Bộ phim Sở Tích vẫn còn đang quay, Phó Bạch đột nhiên kích động không kìm chế được đến phim trường, nói rằng vừa nhận được một đại ngôn mới. Lúc cô thấy đại ngôn thì cả kinh há to miệng. Hớ!!!! Đại ngôn xe hơi. Đại ngôn xe hơi có thể nói là một trong những đại ngôn xa xỉ nhất trong giới, hơn nữa đa số chỉ có nam nghệ sĩ quốc dân hoặc lưu lượng đỉnh cao mới có thể đại ngôn, nữ nghệ sĩ cũng có nhưng rất hiếm, đại ngôn có giá trị hay không còn phụ thuộc vào giá cả của nó. Bên cạnh đó, đại ngôn cho dòng xe cao cấp không có nghĩa là nhãn hiệu thấy nghệ sĩ đó quá nổi tiếng nên muốn nhờ họ quảng cáo, đa số là nghệ sĩ nương nhờ vào nhãn hiệu để nâng cao nhân khí của mình, dù sao thì đôi bên cũng đều có lợi. Tham gia vào một trong những bộ phim lớn của Điện ảnh Thâm Hải, tuy nữ chính bị nhiều người phê bình nhưng trong ngành vẫn nhất trí xem trọng chính kịch, không ít nhà quảng cáo đang tìm cơ hội thích hợp để hợp tác, lần này tìm kiếm hợp tác còn là nhãn hiệu ô tô nổi tiếng quốc tế - Banz, sắp tới sẽ cho ra mắt dòng xe “Cực Quang”. Banz hy vọng sẽ được thêm một chút quảng cáo trong《 Vực Thẳm Sương Mù 》, tham gia vào một ít cảnh quay khi vai chính lái xe, hơn nữa còn chỉ định phải là nam nữ chính, cũng chính là Sở Tích và Lý Tranh Húc làm người phát ngôn cho đến khi《 Vực Thẳm Sương Mù 》 phát hành. Sở Tích tra giá cả của dòng xe Banz “Cực Quang” khoảng trên dưới 50 vạn, đây cũng thuộc dòng xe có giá tương đối thấp của Banz, nhưng nói như thế nào thì cũng là Banz a! Thậm chí hiện tại trong nước cũng chưa có tiểu hoa nào cùng tuổi với cô có đại ngôn xe hơi. Quảng cáo Banz thêm vào có thể nói là vô cùng thích hợp, giá cả dòng xe “Cực Quang” thuộc mức trung bình cao, mà nam chính trong phim lại là con của thị trưởng, rất thích hợp làm phương tiện cho nam chính, cho nên nào có việc không đồng ý, đoàn phim lập tức cùng Banz ký hợp đồng quảng cáo, Sở Tích và Lý Tranh Húc cũng ký hợp đồng đại ngôn. Chỗ tốt của việc làm đại ngôn cho nhãn hiệu lớn chính là không chỉ nâng cao hình tượng nghệ sĩ mà còn kiếm được rất nhiều tiền, nhãn hiệu cũng rất hào phóng, hợp đồng còn chưa ký, quảng cáo còn chưa quay đã tặng cho người phát ngôn mỗi người một chiếc xe đại ngôn. Lúc Sở Tích ký hợp đồng thiếu chút nữa còn tưởng cô đang nằm mơ, sau khi lấy được chìa khóa xe thì càng kích động hơn. Hiuhiuhiu~ Cô ngay cả bằng lái còn chưa có mà đã có xe. Nói đến bằng lái, Sở Tích bỗng nhiên cả kinh. Mẹ nó! Chắc chắn bên nhãn hiệu còn chưa biết cô không có bằng lái, người phát ngôn không thể lái xe, việc này nếu như bị phát hiện thì có còn để cho cô làm đại ngôn không? Phó Bạch thấy bộ dạng Sở Tích lo lắng thì cười giải thích, nhãn hiệu cao cấp như Banz lúc chọn người phát ngôn rất chi là cẩn thận, đối với hình tượng nghệ sĩ yêu cầu rất khắc nghiệt, hơn nữa còn hận không thể đem ngày sinh tháng đẻ của cô ra xem, việc cô không có bằng lái bọn họ đã sớm biết, cái bọn họ nhìn trúng chính là cảnh lái xe rượt đuổi trong bộ phim chứ không phải việc cô có thể lái xe hay không. Việc nam nữ chính bắt được đại ngôn của Banz khiến mọi người đều vui vẻ chúc mừng, chỉ có Cẩu Mỹ Như là ngoại lệ, Sở Tích cảm thấy người phụ nữ này dường như không được vui, rất nhiều lần nhìn thấy cô ta âm thầm trợn mắt sau lưng cô. Cô ta không vui thì cô lại càng vui, Sở Tích cố ý ném chìa khóa xe mà Banz đưa cho cô đến trước mặt Cẩu Mỹ Như, thấy cô ta dậm chân phía sau liền vô cùng hả giận. Đoàn phim đã sắp xếp lịch trình cho Sở Tích và Lý Tranh Húc chụp quảng cáo trong hai ngày, sau khi xem nội dung quảng cáo Sở Tích mới biết dù cô biết lái xe cũng không có cơ hội biểu diễn. Hai người ngồi trong chiếc “Cực Quang”, xung quanh đã được bố trí xong, Lý Tranh Húc ngồi ở ghế lái làm tư thế đánh tay, phanh xe trôi chảy, cửa sổ cạnh ghế phụ được mở ra, tóc Sở Tích được quạt gió thổi bay ra sau lưng, chỉ về hướng người xấu chạy trốn: “Đuổi theo!” Nhãn hiệu yêu cầu phải bảo mật về người phát ngôn trước khi bọn họ công bố, không chỉ nhãn hiệu bảo mật mà nghệ sĩ cũng phải bảo mật, có điều Phó Bạch vẫn âm thầm tỏ vẻ với fans rằng hai ngày tới Sở Tích sẽ công bố đại ngôn mới. Sở Tích vẫn luôn ở đoàn phim đóng phim không có tin tức, mỗi ngày Gạch đều nhón chân hóng hoạt động của cô, sau khi biết được sắp công bố đại ngôn thì cực kỳ kích động. [ Oa oa oa, Tích Bảo lại có đại ngôn mới. ] [ Rốt cuộc lại có thể tiêu tiền vì Tích Bảo, băng vệ sinh và tạp chí tôi đã mua hết rồi. ] [ Là đại ngôn gì nhỉ? Hóng. ] [ Mặc kệ là cái gì, mua là được rồi! ] [ Mua nó! Mua nó! Mua nó! ] [ Đúng đúng đúng, đại ngôn đồ ăn vặt hay đồ uống mọi người có thể mua về ăn, đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da fans nữ có thể mua cho mình dùng, fans nam có thể mua tặng mẹ tặng bạn gái, hoàn hảo! ] …… Băng vệ sinh lần trước trên cơ bản mọi người đều càn quét mua hết, lần này quy mô Gạch còn lớn hơn nữa, vì để Tích Bảo nở mày nở mặt, thậm chí trong fanclub còn bắt đầu góp vốn, vì đại ngôn của Sở Tích mà trở thành người mua đầu tiên. Sở Tích không thích fans vì theo đuổi thần tượng mà phí quá nhiều tiền, cũng không nhận quà gì từ fans ngoại trừ thư, fans cũng không hay gây quỹ. Lần này góp được không ít tiền, mọi người đều xoa tay chờ mong, phải dùng sức mua lần này để chứng minh sức chiến đấu của Gạch bọn họ, chứng minh nhà đầu tư chọn Sở Tích làm đại ngôn là lựa chọn chính xác cỡ nào. Mọi người trong fanclub đối với đại ngôn lần này của Sở Tích đoán tới đoán lui, khí thế ngất trời. Buổi tối trong nhà, Cố Minh Cảnh thấy tâm trạng Sở Tích rất tốt, thật ra anh cũng biết Sở Tích làm đại ngôn cho cái gì rồi. Tuy rằng trước khi công bố đại ngôn phải giữ bí mật, nhưng đối với bạn trai, Sở Tích vẫn đưa ra gợi ý vô cùng rõ ràng. Cô lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra khoe với Cố Minh Cảnh: “Đoán xem?” Cố Minh Cảnh cười một chút. Anh là cổ đông lớn của Điện ảnh Thâm Hải nên đã sớm biết là đại ngôn gì, nhưng vẫn rất nể tình đoán một chút: “Đại ngôn chìa khóa?” “Cái này!” Sở Tích tức giận đem chìa khóa xe có logo của Banz đặt trước mắt Cố Minh Cảnh, “Là cái này!” “Chúc mừng.” Cố Minh Cảnh cười ôm chầm Sở Tích, sờ đến đai bảo vệ trên eo cô. “Eo khỏe chưa?” Cố Minh Cảnh hỏi. Sở Tích thuận miệng đáp: “Cũng được.” Cô nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe trong tay, “Chờ em quay xong bộ này thì đi học bằng lái. Em muốn lái xe.” Cố Minh Cảnh: “Được.” Anh cách lớp quần áo sờ sờ đai bảo vệ eo của Sở Tích. Anh cũng muốn lái xe. Một tuần trôi qua, fans vẫn luôn tò mò không biết Sở Tích đại ngôn cái gì, bọn họ đang ngo ngoe rục rịch muốn tiêu tiền cho cô, rốt cuộc bên Banz cũng công bố thông báo đại ngôn của Lý Tranh Húc và Sở Tích lên Weibo chính thức. Banz phát Weibo: “Chào mừng @Sở Tích @Lý Tranh Húc với tư cách là người đại ngôn mới cho dòng xe “Cực Quang” của Banz, chúc mừng hai bạn đã có biểu hiện xuất sắc trong《 Vực Thẳm Sương Mù 》!” Lý Tranh Húc và Sở Tích đồng thời chia sẻ lại bài đăng của Weibo nhãn hàng. Lý Tranh Húc từ lâu không đi theo con đường lưu lượng, fans của anh không giống với fans của những thần tượng trẻ tuổi. Đại ngôn của Lý Tranh Húc không cần fans chạy doanh số, gương mặt của anh chính là kiểu quốc dân độ, doanh số đều là người qua đường tự phát đi mua. Mà Gạch vẫn luôn canh Sở Tích phát Weibo rốt cuộc cũng chờ được khoảnh khắc này. Đến rồi! Chúng fans xoa tay hầm hè, chuẩn bị nhắm mắt nhấp vào mua nó, đến lúc thấy đồ vật đại ngôn thì sửng sốt một chút. Này, này, này… Không phải đồ ăn vặt hay đồ uống, cũng không phải mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm, trong hình là một chiếc xe màu đen cổ điển, không gian trong xe rộng rãi, logo của Banz tỏa sáng lấp lánh ở đầu xe, tất cả đều nói lên một hiện thực tàn nhẫn —— Huhuhu. Tích Bảo quá tranh đua, Gạch mua không nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]