Chương trước
Chương sau
Chương 9
Ngày thứ chín xem tiền như rác
Hậu quả của việc ăn vụng trong ký túc xá chính là bị phạt chạy 3km, tiểu đội trưởng Lưu vì mang cơm và bao che cho cô nên phạt chạy 5km, Đổng Vi vì đã ăn xong trước khi đại đội trưởng đến nên thoát được một kiếp.
Sân huấn luyện ban đêm vừa trống trãi vừa yên tĩnh chỉ có hai người chạy.
Đối với tiểu đội trưởng Lưu thì 5km chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Sở Tích mà nói thì 3km rõ ràng là có chút khó khăn, Sở Tích chạy xong liền cảm thấy bản thân mệt như chóa, ôm bụng thở phì phò. Tiểu đội trưởng Lưu so với cô còn nhiều hơn 2km đã sớm chạy xong, sau đó liền bị đại đội trưởng bắt về ký túc xá.
……
Cố Minh Cảnh ở khu biệt thự tư nhân Nam Tĩnh, anh tắm xong liền lên giường nằm, nhìn Sở Tích trong điện thoại sau khi chạy xong 3km mới kéo thân mình trở về ký túc xá.
Bởi vì giới tính khác biệt nên Sở Tích được ở một mình một phòng trong ký túc xá, nhưng dù vậy thì giường ngủ vẫn giống những người khác, là kiểu giường tầng rộng 1.2 mét.
Ký túc xá đã tắt đèn, camera trong bóng tối quay lại năm người đàn ông cách vách gần như chìm trong giấc ngủ, có người thậm chí còn ngáy. Có lẽ vì mệt mỏi nên Sở Tích lên giường ngồi một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng ra ngoài rửa mặt.
Trong quân đội vào 11 giờ tối là khung giờ nghỉ ngơi, nhưng đối với rất nhiều quần chúng ăn dưa sống về đêm thì đây chỉ là vừa bắt đầu, thế nên kênh phát trực tiếp vẫn náo nhiệt như cũ, nhìn Sở Tích một mình đối diện với bồn rửa mặt to như vậy cũng có thể lấy làm thích thú.
Cố Minh Cảnh vốn dĩ muốn chỉnh độ sáng màn hình thấp xuống một chút nhưng không biết chạm nhầm chỗ nào mà hàng loạt bình luận tràn ra màn hình.
Lúc này Cố Minh Cảnh mới phát hiện thì ra chương trình này còn có thể bình luận, anh nhìn từng dòng chữ trôi trên màn hình.
[Mẹ nó! Sao tự nhiên tôi thấy những người khác đều ngủ chỉ còn lại một mình Sở Tích trễ như vậy mới lẻ loi đánh răng lại cảm thấy bộ dạng này của cô ta có chút đáng thương?]
[Hôm nay Sở Tích đúng là quá thảm ha ha ha ha ha ha ha]
[Đáng!]
[Đấy đấy đấy, hiện tại đã bắt đầu học được cách bán thảm(*),có kim chủ bự chống lưng nhưng tiểu công chúa vẫn bán thảm?]
(*) Bán thảm: Giả vờ, tỏ vẻ đáng thương.
[Thật ra tôi cảm thấy biểu hiện hôm nay của Sở Tích rất tốt, ban đầu tôi còn cho rằng cô ấy bị phạt chạy 3km sẽ trực tiếp giở chứng không chịu chạy.]
Lúc đại đội trưởng tuyên bố hình phạt cho hai người thì gần như tất cả con mắt trước hay sau màn hình đều nhìn chằm chằm vào Sở Tích.
Mọi người đều nhớ nhiệm vụ khó nhất trong《 Thử Thách Cực Hạn 》trước đó, Sở Tích làm nũng làm nịu với nam MC, một hai đòi đổi nhiệm vụ nhẹ nhàng, cuối cùng dọn mỗi hai viên gạch mà lại mệt đến mức trực tiếp ngồi xuống đất khóc khiến chương trình không thể tiếp tục ghi hình, ngay cả tổ đạo diễn cũng phải lên dỗ.
[Tôi còn cho rằng cô ấy đầu tiên là làm nũng cầu xin bỏ qua, sau khi bị cự tuyệt liền trực tiếp khóc, không nghĩ đến cô ấy vậy mà lại không khóc, ngoan ngoãn đi chạy.]
[Đúng rồi, đúng rồi, tôi còn đang lo cô ta đột nhiên giãy lên khóc thì khi nào mới kết thúc đây.]
[Dẹp đi, mới chạy có 3km thì muốn tẩy trắng rồi à?]
[Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy lần này Sở Tích tham gia chương trình không giống với những lần trước.]
[Cái này là đang muốn bắt chước nữ hán tử sao? Ha ha ha ha]
……
Sau khi Sở Tích rửa mặt xong liền trở về ký túc xá ngủ, cô mặc áo thun cùng quần đùi bộ đội đi tắt đèn. Sở Tích ngủ ở giường trên, sau khi tắt đèn xong liền giống như khỉ nhỏ mà trèo lên.
Cố Minh Cảnh không muốn để ý đến những lời bình luận lung tung kia nữa, anh nhíu mày, tắt kênh phát trực tiếp, không biết vì sao trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi Sở Tích nhẹ nhàng đi tắt đèn, sau đó lanh lợi trèo lên giường.
Giống như những bình luận vừa rồi, Sở Tích dường như mang lại cho người ta cảm giác không giống lúc trước.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát lanh lợi trèo lên giường kia, trước mặt anh cô luôn là một bộ dáng tình nhân nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Ít nhất là khi lên giường, anh chưa bao giờ thấy qua.
Cố Minh Cảnh tiếp tục nhớ đến đêm hôm đó Sở Tích mặc bộ đồ ngủ hoạt hình lòe loẹt.
Cô cho rằng đêm mai anh mới về cho nên mới một mình ở nhà mặc thành dáng vẻ kia.
Sở Tích có vấn đề, trực giác của Cố Minh Cảnh đột nhiên nói với anh.
Chương trình《 Trái Tim Dũng Cảm 》sau khi phát sóng có lượng rating cao nhất trong mục chương trình thực tế, trong đó thời điểm người xem đạt cao nhất không gì hơn ngoài lúc “Sở Tích trúng ý trời”.
Huấn luyện trong quân đội vô cùng nghiêm khắc và vất vả, đôi khi sẽ tạo cho mọi người những khó khăn và chướng ngại khác biệt, đôi khi để thúc đẩy sự nhiệt huyết của các chiến sĩ thì cần phải chia tổ thi đấu. Sau vài ngày, mọi người dần phát hiện thì ra Sở Tích không chỉ là ngày đầu tiên đen đủi bị ông trời nhìn trúng mà những ngày tiếp theo đều đen như vậy, trời sinh thân thể Châu Phi, nơi nào có cô thì nơi đó chính là nơi xui xẻo nhất.
Ở nhiệm vụ huấn luyện chạy mang vật nặng ngoài trời, vật nặng có thể là một túi nước hoặc cát, khối lượng còn phải tùy thuộc vào từng túi, nhóm khách mời nam cho Sở Tích chọn trước, kết quả Sở Tích luôn có thể chính xác như vậy, chọn trúng ngay túi cát nặng nhất.
Đến bài huấn luyện bò trường, vài người trước đó bò qua hố cát rất tốt, đến lượt Sở Tích thì trời bất ngờ đổ mưa, hố cát biến thành hố bùn, trở thành một vũng nước, sau khi bò qua một lượt thì cả người và mặt đều dơ đến mức không nhận ra.
Thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc với đợt huấn luyện sử dụng vũ khí thật, không nghĩ đến vào ngày đó trong sáu người thì cô lại bị kéo đi làm công tác hậu cần, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vu Nhất Nguyên trước mặt khoe vỏ đạn nhặt được khi huấn luyện lúc sáng.
Tóm lại, chỉ cần liên quan đến vận may thì chắc chắn Sở Tích rất khó bắt được, trang bị gặp trục trặc thì cũng là Sở Tích gặp phải, có khi chỉ cần nằm thôi cũng có thể bị quả bóng bay đến đập vào người.
Vì thế chuyện đầu tiên mỗi ngày mà rất nhiều người vào xem trực tiếp chính là lội bình luận xem “Hôm nay Sở Tích có tiếp tục bị ông trời nhìn trúng không?”.
Quần chúng ăn dưa hứng thú xem Sở Tích mỗi ngày đều gặp xui xẻo, anti-fan càng ngửa mặt lên trời thét lên đây chính là báo ứng, nhưng dần dần về sau, bắt đầu có người nhận ra Sở Tích dường như thật sự bị OOC(*).
(*) OOC: Out Of Character - tính cách thay đổi hoàn toàn.
Chọn trúng vật nặng nhất liền cắn răng tự mình khiêng, ở vũng bùn lầy lội lăn xong giống như pho tượng đất, cho dù chỉ có mình cô không thể đi bắn súng cũng thản nhiên tiếp nhận kết quả, đối mặt với Vu Nhất Nguyên sau khi trở về khoe chiến tích cũng chỉ hâm mộ mà không oán giận.
Có điều tất cả mọi người đều để vấn đề OOC này trong lòng, không ai nói ra, dù sao cũng không ai dám đảm bảo lỡ như giây tiếp theo Sở Tích liền giở chứng khóc, có người nói cô vì muốn thay đổi hình tượng nên mới diễn trò, nhưng nếu đem bản thân mình lăn lộn thành như vậy thì người xem cũng nuốt không trôi.
《 Trái Tim Dũng Cảm 》 phát sóng được một tuần, sáu vị khách mời nghênh đón đợt sát hạch đầu tiên của bọn họ trong quân đội.
Sáu vị khách mời chia thành hai tổ, mỗi tổ ba người, nhiệm vụ là chạy tiếp sức hoàn thành ba hạng mục thử thách, đội kết thúc trong thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng.
Sở Tích, Vu Nhất Nguyên và Đổng Vi thuộc đội xanh.
Tiểu đội trưởng Lưu: “Chướng ngại vật thử thách lần lượt là bò trường, lực lượng đột kích, vượt tường, vì để công bằng, mời từng thành viên của hai đội lên bốc thăm để đưa ra quyết định.”
Đội đỏ bốc thăm đầu tiên, Nghiêm Chuẩn bốc trúng thăm bò trường, Triệu Mẫn Thông là lực lượng đột kích, còn lại Lưu Kính Tường là vượt tường. Kết quả rút thăm hiển nhiên có chỗ không tốt, thầy Triệu Mẫn Thông lịch sự nho nhã vừa nhìn liền thấy không hợp với lực lượng đột kích, Lưu Kính Tường lớn tuổi chắc chắn sẽ không vượt tường linh hoạt bằng người trẻ.
Bình luận:
[Làm sao bây giờ, có thể đổi lại hay không? Để Nghiêm Chuẩn vượt tường được không?]
[Lần rút thăm này cũng xui xẻo quá đi!]
[Không sao, nói đến xui xẻo thì Sở Tích còn chưa có rút đâu.]
[Ha ha ha ha ha ha ha... xem thử xem hôm nay Sở Tích có bị vận mệnh nhìn trúng không...]
[Sở Tích cố lên! Đội các người có thua hay không đều phải xem cô đó!]
……
Sở Tích căng não, mở thăm nhỏ trong tay ra.
“Số 2, lực lượng đột kích.”
Vu Nhất Nguyên bốc số 3 - vượt tường, Đổng Vi bốc số 1 - bò trường.
Ngoài dự đoán của mọi người, ngoại trừ Sở Tích bốc trúng lực lượng đột kích nghe có vẻ nguy hiểm ra thì em trai Vu Nhất Nguyên linh hoạt có lực, trèo tường cũng như chơi, Đổng Vi bò trường cũng không có vấn đề.
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm, có Vu Nhất Nguyên và Đổng Vi, đội bọn họ vẫn rất có ưu thế.
Bình luận:
[???]
[Đổi vận rồi sao? ]
Bài sát hạch của nhóm khách mời được rất nhiều chiến sĩ đến vây quanh sân thi đấu cổ vũ cho bọn họ, bò trường và vượt tường đều có thể trực tiếp nhìn thấy trên sân thi đấu, vẫn rất khó, chỉ có hai người Sở Tích và Triệu Mẫn Thông muốn hoàn thành nhiệm vụ lực lượng đột kích thì phải đợi người thứ nhất giao gậy trong tay ra, sau khi nhận được gậy mới có thể mở hộp xem nhiệm vụ lực lượng đột kích của bọn họ là gì.
Theo tiếng đại đội trưởng Vương thổi còi, bò trường bắt đầu, Đổng Vi và Nghiêm Chuẩn xuất phát cùng lúc.
Động tác Nghiêm Chuẩn rất chính xác, tốc độ lại rất nhanh, Đổng Vi cũng không cam tâm bị bỏ lại phía sau, hai người gần như là đồng thời giao gậy cho thành viên tiếp theo.
Sở Tích nhận được gậy từ Đổng Vi, Triệu Mẫn Thông nhận được từ Nghiêm Chuẩn, hai người cùng lúc mở hộp ra.
Đầu tiên Sở Tích nhìn thấy hai viên gạch, tiếp theo cô lật thẻ nhiệm vụ lực lượng đột kích: chặt bể hai viên gạch này thì hoàn thành nhiệm vụ, giao gậy cho người tiếp theo.
Sở Tích lấy hai viên gạch nặng trĩu kia ra, nhìn qua bên cạnh mới phát hiện Triệu Mẫn Thông cũng đang cầm hai viên gạch nhìn cô.
Hai người: “………………”
Bình luận:
[Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đổi vận thất bại!]
[Hôm nay Sở Tích lại bị vận mệnh lựa chọn a! Sướng vl(*)!]
(*) vl: từ nói tục.
[Không phải chứ, chặt gạch cũng quá…]
[Cũng không phải là quá khó, gạch này thật ra rất giòn, người bình thường chặt một phát là bể.]
[Nếu cô nói không khó như vậy thì đi ra chặt một phát thử xem?]
[Nhìn mặt thầy Triệu giống như là muốn khóc rồi, ha ha ha ha]
[Sở Tích đâu? Sở Tích có khóc không?]
[Khóc cái gì mà khóc, mặt sắp đen hết luôn rồi, hai ngày trước còn có thể giả bộ chạy nhảy lăn bùn, lần này xem xem cô ta định giả bộ như thế nào]
[Cẩn thận Sở công chúa người ta giở chứng bỏ chạy, trở về tìm kim chủ phong sát chương trình của các người.]
[Mới tham gia chương trình quân doanh mà đã muốn tẩy trắng rồi à, hiện tại đã biết cái gì gọi là đối nhân xử thế rồi chứ!]
[Uây! Hóng tiếp]
Người bình luận vẫn mồm năm miệng mười(*) mà nói, hình ảnh rốt cuộc cũng chuyển từ thầy Triệu Mẫn Thông ôm gạch khóc không ra nước mắt sang Sở Tích bên cạnh.
(*) Mồm năm miệng mười: Lắm mồm lắm miệng, nói hết phần người khác.
Không phải khuôn mặt đen mà mọi người đã đoán, cũng không phải trực tiếp bỏ đi như mọi người đã nói, chỉ thấy Sở Tích đối với hai viên gạch kia giống như là trầm tư gì đó, tiếp theo đem gạch đặt một phần trên bàn, một phần dư ra ngoài, một tay cố định gạch, một tay xếp thẳng như cái rìu, tập trung nhìn xuống viên gạch tính toán giống như muốn xác định lực phân bố và vị trí của điểm đặt.
Sau đó giơ tay trái lên cao kết hợp “Ha!” một tiếng, trực tiếp chặt gạch.
Mọi người:
[………………]
[Sở Tích này mẹ nó bị ai tháo mất não rồi???]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.