Từ lúc sinh nhật hôm đó của Lục Lâm Thành qua đi, Lương Yên hưng phấn đến vài ngày, bất kể là đang làm cái gì, tùy thời tùy chỗ đều có thể cười ngây ngô.
Ngay cả đi ăn, cầm một xiên chân gà bên đường cũng cười xuân phong đắc ý.
Khương Mộc thật sự là nhìn không được nữa, buông đồ ăn xuống: "Em mấy ngày nay, có thể hay không yên tĩnh một chút."
Lương Yên lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt nhìn cẩu độc thân liếc anh một cái: "Anh sẽ không hiểu đâu."
Khương Mộc làm bộ đứng dậy: "Có bạn trai thì sao, có bạn trai thì làm gì còn để cho anh hơn nửa đêm ra ngoài cùng em ăn xiên nướng, đi tìm bạn trai em đi."
"Ai nha, em sai rồi có được hay không." Lương Yên tranh thủ thời gian đè Khương Mộc lại, giống như lấy lòng đem một xiên chân gà vừa nướng xong đến trước mặt Khương Mộc "Cho anh cho anh, chúng ta từ từ ăn."
Khương Mộc cắn xuống một cái chân gà, một bên cúi đầu ăn một bên hỏi: "Lục Lâm Thành đâu? Em làm gì mà không cho anh ta đi cùng em?"
Lương Yên dùng ống hút hút lấy tuyết bích, phiền muộn nói: "Anh có thể tưởng tượng ra Lục Lâm Thành ngồi ở trên băng ghế nhỏ ở quán ven đường bẩn thỉu, sau đó giống như anh miệng đầy dầu ăn và ăn loại thịt không rõ nguồn gốc không?"
Khương Mộc miệng đầy dầu mỡ ngẩng đầu: "... . . ."
Lương Yên xông Khương Mộc vỗ tay phát ra tiếng: "Cái này chẳng phải đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-gioi-giai-tri-dang-doi-chung-ta-ly-hon/3268564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.