Trong phòng tắm, sau khi mất điện tối đen như mực, đến cả năm ngón tay cũng không thấy.
Lương Yên ngã chổng vó nằm rạp trên mặt đất, đầu óc ngưng lại một chút.
Lòng bàn tay thì còn tốt, đầu gối chạm đất đau rát.
Thế nhưng khó chịu nhiều hơn chính là về mặt sinh lý.
Lương Yên cũng không biết trong rượu kia Chu Chi Sóng cho vào cái gì, cô lúc đầu nghĩ dùng khi lạnh để thanh tỉnh, không nghĩ rằng càng tắm càng nóng, sự ngứa ngáy xa lạ loang ra toàn thân, vội vàng tìm kiếm điểm ra.
Lương Yên ở trên mặt đất mơ hồ, sàn nhà lạnh buốt mang đến cho cô cảm giác dễ chịu, cô di chuyển đến chân tường, đem mặt áp vào vách tường men sứ lạnh buốt, sau đó có chút an ủi hừ một tiếng.
Trước mắt đột nhiên sáng lên, có ánh sáng chíu bắn về phía cô.
Lương Yên không khỏi đưa tay cản ánh sáng, híp mắt, nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng ở cửa phòng tắm, trong tay anh cầm điện thoại di động đang chiếu sáng.
Lục Lâm Thành vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lương Yên ngồi ở dưới đất, thân thể ép sát vào tường, trên thân mặc áo ngủ của anh, gương mặt ửng hồng không bình thường.
Lục Lâm Thành nhíu nhíu mày, đi qua kéo cánh tay Lương Yên: "..."
Cánh tay lắc lắc của Lương Yên bị anh nắm lại, vẫn như cũ dán tường: "Tôi nóng."
"Cô nóng cũng phải." Lục Lâm Thành tưởng rằng Lương Yên tắm rửa quá lâu nên nóng lên, đem cả người cô lôi ra, ném ở trên ghế sa lon.
Khách sạn có chuẩn bị máy phát điện, bên trong phòng rất nhanh liền có điện. Lục Lâm Thành tắt điện thoại di động, ôm chăn mềm ở trên giường.
Ghế sô pha bằng nhung so với gạch men sứ lạnh buốt gạch thật sự mà nói quá khó để tiếp thu rồi, Lương Yên đang muốn đứng dậy, Lục Lâm Thành liền đem chăn mềm ném qua: " Trước bảy giờ sáng mai rời đi. Áo ngủ của tôi trên người cô thì bỏ đi."
Đầu Lương Yên bị chăn mền che kín, lui về sau hai bước lại một lần nữa ngã ngồi ở trên ghế sa lon, cô trừng mắt chân giãy dụa lung tung, phí sức đấu tranh cùng chăn mềm.
Lục Lâm Thành vốn định trực tiếp đi khỏi, nhưng lại nhìn thoáng qua phía sau lưng, Lương Yên giống một con rùa đen ngã chỏng vó cùng chăn mền đấu tranh, một cái chân từ trong chăn chui ra ngoài, bắp chân của cô tinh tế cực kỳ, làn da trên đùi trắng tuyết tinh tế tỉ mỉ, trên đầu gối có một vết đỏ lớn vô cùng bắt mắt.
Hẳn là vừa rồi mới té trong phòng tắm.
Lương Yên thật vất vả thở hồng hộc chui từ trong chăn ra ngoài, lại trông thấy Lục Lâm Thành đang đứng ở trước mặt cô, cầm trong tay thứ gì đó.
... . .
Lục Lâm Thành ngồi ở trên ghế sa lon, Lương Yên ngồi ở bên cạnh anh, một bắp chân trắng nõn để lên trước mặt anh.
Lục Lâm Thành đổ một chút thuốc vào lòng bàn tay, chà xát lên đầu gối của Lương Yên, sau đó nhẹ nhàng xoa.
Anh thường xuyên quay phim, cho nên trong phòng bị thuốc men đều rất đầy đủ.
Lương Yên lại động tâm khi Lục Lâm Thành tự mình bôi thuốc cho cô, cô chỉ biết khi anh khẽ dựa gần, cô càng khó chịu, cô chỉ muốn trực tiếp đè lên người anh.
Thế nhưng cô không thể đè anh, Lương Yên chăm chú nắm chặt nắm đấm, móng tay rất nhanh đâm vào da thịt, cô muốn đem chân rút về, cách anh xa một chút.
Lục Lâm Thành lại không cho, thậm chí bắt lấy mắt cá chân của cô: "Đừng nhúc nhích."
Da thịt ở mắc cá chân bị tay lớn nắm chặt bắt đầu la hét ầm lên, toàn thân Lương Yên giống như có con kiến đang bò, lại giống như một đám sâu lửa đang thiêu đốt không tìm được chỗ để đi ra, đột nhiên cô khó chịu khóc lên: "Lục Lâm Thành, anh đừng đụng tôi, tôi khó chịu."
Lục Lâm Thành nghe được giọng cô nghẹn ngào, còn tưởng rằng là anh đem đầu gối của cô làm đau, động tác lại nhẹ nhàng đi không ít, quay đầu lại nhìn cô: "Khá hơn chút nào không?"
Lương Yên chỉ cảm thấy hiện tại Lục Lâm Thành đơn giản nói một câu, một động tác, đối với cô mà nói, đều là sự câu dẫn cực mạnh.
Lương Yên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn gương mặt cô ngày nhớ đêm nhớ mong, rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì gọi là thấy sắc liền mờ mắt, cái gì gọi là yêu diễm tiện hóa, cái gì gọi là mệt nhọc tiểu yêu tinh.
Cô thật sự sắp nhịn không được.
Lục Lâm Thành vẫn còn đến gần cô, nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Lương Yên, đưa tay muốn sờ xem cô có phát sốt hay không: "Đau đầu không. . ."
Lương Yên sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào trên người anh.
"Lương Yên cô làm gì!" Lục Lâm Thành bị dọa cho phát sợ, trách mắng.
Lương Yên dùng cơ thể cọ cánh tay anh: "Tôi khó chịu."
Cô rốt cuộc cũng biết sự ngứa ngáy trên thân là cái gì, nghe được hơi thở của anh, dựa vào ngực anh, lập tức thư giản đi không ít.
Thế nhưng vừa thư giãn không bao lâu, lại có một sự khó chịu mạnh mẽ đến.
Chỉ cọ ở trên người anh cũng vô dụng.
Lục Lâm Thành lúc này mới phát hiện ra cô có điểm không thích hợp.
Cảm giác này làm sao giống như là. . . Chu Chí Sóng hạ dược cô.
Anh dứt khoát quyết đoán đẩy Lương Yên dính ở trên người anh ra, có chút xấu hổ: "Cô thanh tỉnh một chút đi."
Lương Yên ngã ngồi trên mặt đất, liều mạng nhịn xuống lại cảm xúc muốn nhào lên, liều mạng nói với mình anh ta chính là Lục Lâm Thành, bất kể hiện tại anh đối với cô có mê người như thế nào cô cũng không thể nào nhào tới được, người ta đã hảo tâm cứu cô còn giữ cô lại, Lương Yên cô nếu như vẫn là người, chính là chết cũng không thể làm bẩn trong sạch của anh.
Ô ô ô thế nhưng thật thật sự rất khó chịu. . .
Cô sắp điên rồi.
Lương Yên ghé vào trên bàn trà, gương mặt dán vào mặt bàn băng lãnh, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Lục Lâm Thành, xin anh giúp tôi một việc, anh giúp tôi. . . Gọi một con vịt đi."
Lục Lâm Thành kém chút cho là mình nghe lầm: "Cái gì?"
Lương Yên thở ra: "Chính là loại kia, ngành dịch vụ đặc thù đó, tôi hiểu được, tôi biết anh ngại bẩn, để người ta dẫn tôi đi. . . Tùy tiện đi đâu. . . Không ở phòng này của anh đâu. . ."
"Tôi hiện tại thật sự rất khó chịu. . ." Lương Yên thống khổ che đầu.
"Đúng rồi, nhớ kỹ phải là một người bình thường một chút, tôi nghèo, cao cấp quá trả không nổi." Lương Yên cuối cùng vẫn không quên dặn dò.
Sắc mặt Lục Lâm Thành khó coi cực kỳ.
"." Anh cúi người bắt lấy một cánh tay của cô, lạnh lùng nói.
Lương Yên vung tay: "Any đừng đụng vào tôi."
Lục Lâm Thành cười lạnh: "Không phải mới vừa còn nhào vào cơ thể tôi sao?"
Lương Yên liều mạng lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi không phải người, tôi là cầm thú, anh mau cách xa tôi một chút, tôi không thể hủy sự trong sạch của anh."
Lục Lâm Thành: "... . . ."
Anh túm hai lần Lương Yên một mực không chịu đứng dậy, đồng thời hung hăng tránh anh, Lục Lâm Thành vặn lông mày, dứt khoát một cái cúi người, mò lên đầu gối, trực tiếp ôm ngang lên.
Tiếng thét chói tay của Lương Yên vang lên cô đã ném tới trên giường.
Cô còn chưa kịp đứng dậy, liền bị Lục Lâm Thành nhấn bả vai gắt gao ngăn chặn.
Anh nằm ở trên người cô, hai người hai mắt nhìn nhau.
Lương Yên đầy mắt nước mắt mà nhìn gương mặt Lục Lâm Thành, tuyệt vọng quay mặt qua chỗ khác.
Không phải để anh gọi một người đến sao.
Cái người này chỉ cần nhìn mặt, đã thấy cao cấp.
Cô khẳng định trả không nổi.
... . . . . .
Sáng ngày thứ hai.
Lương Yên người đầy đau nhức tỉnh lại.
Cô dụi dụi mắt, ký ức đêm qua loạn thất bát tao loạn thành một bầy trong đầu cô.
Lương Yên vén chăn lên, quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Trước ngực còn có mấy dấu ngón tay còn lưu lại.
Lương Yên nghe được tiếng nước trong phòng tắm.
Cô bọc lấy chăn mền ngồi dậy, tìm quần áo của mình một vòng cũng không tìm được, sau đó lại nhìn thấy cuối giường có một chiếc áo ngủ của nam màu.
Lương Yên một tay cầm chăn mền trước ngực, một tay giơ lấy áo ngủ.
Ngay tại lúc cô sắp lấy được, cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra, người đàn ông đang lau tóc đi tới.
Lương Yên tranh thủ thời gian trở mình, lại quên mình đang ngồi ở mép giường, bất cẩn liền cùng với chăn mền té xuống đất.
"Ôi."
Vốn cơ thể đã như đứt ra từng mảnh lúc này vừa té lại càng khó khăn hơn.
Lương Yên nhìn qua Lục Lâm Thành vừa trong phòng tắm bước ra, vẻ mặt hoảng sợ.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, đem khăn xoa tóc khoác lê vai, sau đó đi qua: "Đứng lên đi."
Lương Yên nhìn thấy anh tới gần, nắm chăn mền che trước ngực.
Lục Lâm Thành xùy một tiếng: "Đều đã thấy rồi, có cái gì mà giấu."
Lương Yên nghe được xấu hổ giận dữ muốn chết.
Nhưng mà anh vẫm quay lưng lại, chờ Lương Yên mặc quần áo xong.
Lương Yên luống cuống tay chân ở dưới giường tìm được quần áo của mình mặc vào.
Lương Yên mặc quần áo tử tế, mơ hồ nhớ lại một chút chuyện tối ngày hôm qua, cô đối với việc mình bổ nhào vào người Lục Lâm Thành vẫn nhớ sâu nhất, cô nhìn Lục Lâm Thành vẫn đang quay lưng, thật lòng nói : "Thật xin lỗi."
Cô là cầm thú đại phát thú tính làm ô uế người ta.
Về phần trước ngực và bẹn đùi có mấy vết đỏ. . .
Bản thân Lương Yên an ủi nhất định là do tối hôm qua cô phát cuồng bóp lấy, đúng, nhất định là chính cô làm ra.
Lục Lâm Thành yếu ớt quay người.
Lương Yên còn cúi đầu chín mươi độ cung kính.
Anh trừng mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Đứng lên đi."
"Được." Lương Yên nhận được ý chỉ lập tức ngồi dậy.
Cô đột nhiên cảm thấy mình bây giờ như một thái giám chân chó bên người Hoàng đế tạ chủ long ân.
Móa.
Lục Lâm Thành chỉ chỉ bên ngoài: "Có bữa sáng, đi ăn đi."
Lương Yên: "Hả?"
Lục Lâm Thành không có ý định nói lại lần thứ hai, cũng không nhìn cô.
Lúc này Lương Yên cảm thấy anh cực kỳ cao lãnh, khó tiếp cận cực kỳ, cho đến mấy năm sau cô mới biết được, anh lúc này kỳ thật không phải cao lãnh, mà là sự ngọa kiều của một thanh niên đêm qua mới phá thân xong.
Lương Yên lúc đầu nghĩ sẽ trực tiếp đi, nhưng bây giờ người ta còn giữ cô lại ăn cơm, cô lại không biết sống chết từ chối thì thật không đúng.
Lục Lâm Thành vậy mà giữ cô lại ăn cơm.
Lương Yên cảm thấy buổi sáng này thật sự huyền ảo, ngồi vào bàn ăn, yên lặng ăn xong bữa sáng.
Lục Lâm Thành đi tới, ngồi vào đối diện cô, nhìn cô ăn.
Lương Yên: "... . . ."
Người đàn ông chăm chú nhìn cô gămh bánh mì nướng khiến trong lòng cô run sợ, sợ anh một giây sau liền phát điên lên.
Muốn cô trả lại sự trong sạch hoặc là bồi thường nhân dân tệ.
Trong sạch là bồi thường không được rồi, còn nhân dân tệ. . . Lương Yên sờ sờ túi trống không của mình, còn không thì để chú cảnh sát trực tiếp tới bắt cô là được rồi.
Lương Yên rốt cục cũng nuốt xong miếng bánh mì nướng cuối cùng, thiếu chút nữa nghẹn chết cô.
Trong ly bên cạnh có sữa bò, cô sửng sốt uống từng ngụm trong lo sợ.
Lục Lâm Thành đợi cô ăn xong bánh mì nướng, rốt cục mở miệng: "Lương Yên."
"Ừm!" Tim Lương Yên lập tức liền treo cao lên.
Nguy rồi nguy rồi nguy rồi, anh có phải hay không muốn nói cảnh sát đã ở trước cửa!
Lục Lâm Thành nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn khó nén được sự khẩn trương: "Chúng ta ở cùng một chỗ đi."
Lương Yên nghe xong há to miệng.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt giật mình của Lương Yên.
Mặc dù khẩn trương, nhưng anh vẫn rất tự tin với câu trả lời của Lương Yên.
Câu nói này như đi ngang qua sân khấu, đùng một cái Lương Yên đánh cược mạng sống chạy đến thành phố Cổ Đông theo đuổi anh lại nhận được câu tỏ tình của anh, không cao hứng đến ngất đi thì đã tốt rồi, làm sao còn cự tuyệt.
Làm bạn gái Lục Lâm Thành.
Anh nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô, chắc là cô mừng đến điên rồi, nở nụ cười.
Đại não Lương Yên lúc này đã điên cuồng tính toán vài lần.
Lục Lâm Thành nói "Chúng ta ở cùng một chỗ đi" là có ý gì?
Chẳng lẽ để cô làm bạn gái anh?
Lương Yên lập tức hứ một tiếng, phủ định khả năng này.
Không bàn đến tính tình của mình, Lục Lâm Thành chán ghét loại người như vậy, không báo cảnh bắt cô đã là không tệ rồi.
Ở cùng một chỗ sống còn có. . . Làm bảo mẫu?
Thế nhưng cô đâu có nói với anh mình sẽ làm việc nhà, biết làm cơm.
Lương Yên cũng phủ định khả năng này.
Như vậy còn lại chỉ có. . .
Lương Yên chit đâm đâm nghĩ đến hai chữ "Tình nhân".
Anh nói với cô chúng ta cùng một chỗ đi, hiện tại có lần thứ nhất sau đó sẽ có ngày thứ hai, anh có thể cảm thấy tối hôm qua cũng không tệ lắm, muốn để cô thoả mãn nhu cầu sinh lý khi cần.
Cô trước kia khi học đại học, có rất nhiều ông chú ở ngoài trường nói muốn nuôi dưỡng cô, đều bị cô mắng rất thảm.
Lương Yên nghĩ đến trên mạng có nhiều video giáo huấn tiểu tam như vậy, đối với thân phận này tự nhiên không rét mà run.
Cô tuy nghèo, mặc dù không có cha mẹ dạy, nhưng tốt xấu gì cũng được tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, tốt xấu gì cũng học qua đại học, cô vẫn là có trái tim biết xấu hổ, cô vẫn có tôn nghiêm, cô vẫn cần mặt mũi, loại việc này bị người ta phỉ nhổ, dù cho người đưa ra yêu cầu là Lục Lâm Thành, cô cũng không thể chơi.
Lục Lâm Thành mặt mỉm cười, chờ sự đồng ý của Lương Yên.
Lương Yên đưa tay xoa trán, sau đó đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Lục Lâm Thành, cười khan hai tiếng.
"Tôi cảm thấy vẫn là. . . Không muốn. . ."
Tác giả có lời muốn nói: Lục Lâm Thành (hất bàn): Tác giả không cần làm nhiều chuyện như vậy, cô làm sao lại như vậy Ako! Cô đúng là ngốc hết sức!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]