Chương trước
Chương sau
Khương Mộc gửi thông tin thiệp mời của buổi dạ tiệc từ thiện “Duyệt Tú”  mà Lương Yên nhận được đến “Nanh sói tụ hội.’’

Trong fanclub tràn ngập bầu không khí vui mừng nhảy nhót, quả thực còn kích động hơn cả chính đương sự Lương Yên.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[A a  a a Yên của em cuối cùng cũng có tiền đồ rồi!]

[Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Yên Yên đi thảm đỏ phải không, thực sự không dám tưởng tượng đến hình ảnh Yên của em mặc đầm dạ tiệc bước vào thảm đỏ sẽ đẹp đến nhường nào nữa.]

[Ha ha ha ha đã anh tuấn thì phải đi cùng với giá trị nhan sắc giết người chứ.]

[Người mẹ già hạnh phúc nở một nụ cười thật tươi, Yên Yên phải đi tranh giành* cho mẹ.]

(*Tranh giành 争气 ở đây mang ý nghĩa không chịu thua kém, không chịu lạc hậu.]

[Chuyện này, lần đầu tiên lăn lộn trong vòng phấn nên không hiểu cho lắm, những buổi dạ tiệc từ thiện kiểu như thế ghê gớm lắm sao?]

[Tất nhiên rồi, những tiểu hoa đán được mời đến đó đều là người vừa có nhân khí lại có tiềm lực được người trong ngành coi trọng. Cô có biết Lý mỗ nào đó không, mỗi năm đóng biết bao nhiêu bộ phim, triển vọng phát triển không thua kém người khác, nhưng có năm nào được mời đến đi thảm đỏ đâu, Yên của em thật trâu bò!]

[Nghe ra có vẻ như lợi hại thật, hu hu hu làm một fan của Lương Yên quả thực rất có cảm giác thành tựu.]

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Lương anh tuấn cố lên!]

Lúc này lương Yên đang thử lễ phục, một tay che ngực, một tay cầm điện thoại đi động,chăm chú đọc những bình luận sôi nổi của người hâm mộ trong fansclub, cười khổ.

Trong khi đó Khương Mộc ngồi bên cạnh cũng đang cầm điện thoại kiên nhẫn thuyết phục với đại diện nhãn hàng tài trợ trang phục: “Thực sự chỉ có một bộ này thôi sao? Thật không phải phép nhưng có thể cho chúng tôi đổi một cái khác được không, kính nhờ ngài.’’

(“Dáng người của Lương tiểu thư rất đẹp, bộ lễ phục này cực kỳ  phù hợp với cô ấy, chúng tôi hy vọng lần đầu tiên có thể hợp tác vui vẻ, có như vậy thì những lần tiếp theo dĩ nhiên cũng sẽ…’’ Nhân viên quan hệ xã hội của nhãn hàng trả lời vô cùng lễ phép nhưng đồng thời lại khiến người ta không có cách nào phản bác.)

Khương Mộc nói tiếng cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Hắn quay đầu lại nhìn Lương Yên đang bận rộn sửa sang lại bộ lễ phục trên người mình, không ngừng kéo kéo cổ áo hình chữ V khoét sâu đến tận ngực lên.

Khuôn mặt Khương Mộc lặng lẽ đỏ bừng, che miệng ho nhẹ một tiếng rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Lương Yên nghe được âm thanh ngẩng đầu lên thì thấy Khương Mộc đã nói chuyện điện thoại xong, nhanh chóng cầm lấy áo khoác jean của mình ở bên cạnh mặc vào, sau khi xác định đã hoàn toàn che kín vùng ngực hở hang  mới yên tâm đứng thẳng người dậy.

Lương Yên nửa người trên mặc một chiếc áo jean tối màu, phía dưới là  váy dài quét đất màu đỏ bằng lụa mỏng, cau mày hỏi Khương Mộc: “Họ nói như thế nào?’’

Khương Mộc cũng cau mày, bất đắc dĩ nói:”Chỉ có thể là cái này mà thôi.’’

Lương Yên nghe xong thất vọng rũ mắt,ngón tay khẽ chạm vào chất lụa mềm mại trên làn váy, mím chặt môi.

Nếu như nói thảm đỏ là chiến trường khốc liệt của các nữ minh tinh thì trang phục sẽ là những chiếc áo giáp và vũ khí giết người không thấy máu của họ.

Một bộ trang phục phù hợp có thể giúp bạn vượt qua mọi chông gai, ở trên sân khấu đọ sắc mở một đường máu, còn với trang phục không phù hợp lại khiến sự xinh đẹp của bạn trở thành một thảm họa, bị những người đứng trong cùng khung hình dẫm xuống bùn đất.

Trang phục thảm đỏ của các nữ minh tinh hầu hết đều do các thương hiệu thời trang tài trợ. Mỗi một minh tinh thường sẽ chọn hợp tác với một thương hiệu xa xỉ, thương hiệu này cung cấp quần áo cho họ, minh tinh sẽ mặc nó đi trên thảm đỏ như một cách thức quảng bá nhãn hiệu, hai bên cùng có lợi. Dĩ nhiên cũng có một số người vì địa vị cà phê* không đủ hoặc vì những nguyên nhân khác mà không thể mượn được quần áo từ các nhà tài trợ, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Có người chọn cách cắn răng mua, nhưng giá cả của một bộ lễ phục phải đến mấy chục ngàn hoặc mấy trăm ngàn tệ, hơn nữa tất cả chỉ có thể mặc một lần, đối với những minh tinh thường xuyên phải mặc trang phục tham dự các hoạt động mà nói thực sự là một khoản chi phí không nhỏ. Còn có người vì muốn tiết kiệm chi phí mà lựa chọn những bộ lễ phục nhái trong nước, nhưng những sản phẩm ấy không chỉ chênh lệch ngàn dặm với bản gốc, hơn nữa nếu như cuối cùng lại bị đào ra quần áo trên người là hàng fake, không những sẽ bị người trong và ngoài giới chế giễu trong thời gian dài mà trong làng thời trang cạnh tranh khốc liệt chú trọng quyền sở hữu trí tuệ này,  rất có thể người đó  sẽ bị cắt đứt tài nguyên tài nguyên  trong vài năm tới.

(Vị trí cà phê: 咖位 là danh từ chỉ địa vị của một ngôi sao trong làng giải trí, một ngôi sao có địa vị gọi là cà phê lớn, cà phê càng lớn thì mức ảnh hưởng và cát sê càng cao.)

Sau khi Lương Yên nhân được thư mời còn đang  sầu lo trang phục của mình phải làm sao bây giờ thì đột nhiên có một phòng quan hệ xã hội* thương hiệu liên lạc với cô, hơn nữa còn là một trong những thương hiệu Blue Blood* nổi tiếng.

(*Blue Blood 蓝血:Là một cụm từ có nguồn gốc từ Hoàng gia Tây Ban Nha, giới quý tộc Castilian cổ đại Tây Ban Nha tuyên bố rằng dòng máu của anh ta là cao quý và thuần khiết nhất, với dòng máu xanh chảy trong cơ thể. Sau đó, khái niệm mở rộng đến sáu thương hiệu nổi tiếng trong ngành thời trang (Lục đại lam huyết): CK, Chanel, LV, Prada, Gucci, Dior.)

Bản thân Lương Yên thế nào cũng không đành lòng mua túi xách hay bộ quần áo của những nhãn hàng xa xỉ này, từ trước đến nay cô chỉ mới mua được một chiếc túi xách với giá tiền tầm trung, lúc này lại đột nhiên nhận được một lời mời muốn hợp tác, quả thực là thụ sủng nhược kinh.

Một nhãn hàng xa xỉ cao cấp như vậy, nhiều nữ minh tinh khác có mài rách miệng lưỡi cũng không thể mượn được một bộ quần áo hết mùa hay lỗi thời, bây giờ người ta lại chủ động đưa ra lời đề nghị tài trợ trang phục cho cô, theo như những gì người đại diện nói là cảm thấy hình tượng của Lương Yên vô cùng phù hợp với thương hiệu của bọn họ.

Nhưng thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất  vẫn là muốn Lương Yên mặc trang phục của bọn họ  tham gia vào hoạt động dự thảm đỏ cũng như buổi dạ tiệc của buổi từ thiện “Duyệt Tú” nổi tiếng được công chúng đặc biệt  quan tâm này, hoạt động càng có ý nghĩa lớn thì tỷ lệ quảng bá rộng rãi càng cao, trang phục của các nữ minh tinh cũng  được chú ý  hơn bao giờ hết. Hơn nữa có thể nhìn thấy được sự nghiệp của Lương Yên đang ở thời kỳ phất lên như diều gặp gió, lúc này bắt đầu hợp tác cũng vì muốn đặt một nền móng vững chắc cho tương lai.

Lương Yên và Khương Mộc lập tức đồng ý, chẳng bao lâu sau đã nhận được trang phục  nhãn hiệu  gửi đến.

Lễ phục được đặt trong một két sắt lớn, sau khi kết thúc bữa tiệc phải trả về nguyên vẹn.

Lúc Lương Yên mở tủ sắt ra đã ngạc nhiên “oa” một tiếng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

Không có người phụ nữ nào không thích những chiếc váy xinh đẹp, lần này nhãn hiệu  ỏ ra vô cùng có thành ý khi gửi đến một chiếc váy tiên nữ kiểu mới nhất đã từng xuất hiện ở tuần lễ thời trang Paris vào hồi đầu năm, màu sắc cũng là màu đỏ kinh điển nhất của bộ sưu tập, làn váy mềm mại bồng bềnh tựa như bước ra từ những câu chuyện cổ tích.

Lương Yên cẩn thận lấy váy ra, sau đó không thể chờ đợi được lập tức đi thay.

Nhưng trong lúc thay váy, cô mới phát hiện ra một chỗ hơi xấu hổ.

Làn váy quét đất được thiết kế lãng mạn là thế, nhưng phần trên, cổ áo hình chữ V khoét sâu có phần hơi gợi cảm.

Những kiểu váy tiên nữ như thế này nếu như là người có số đo vòng ngực quá lớn  mặc vào kỳ thực nhìn hơi khó coi, cup B của Lương Yên lại vô cùng phù hợp. Thật ra thì nói là lộ liễu nhưng  nó vẫn còn kém xa  các bộ lễ phục sexy phong trần khác, nhưng dẫu sao cũng kiểu dáng chữ V khoét sâu để lộ da thịt trắng như tuyết trước ngực cùng với đường vòng cung quyến rũ mê người, làm cho Lương Yên phải đỏ mặt.

Lúc Khương Mộc  thấy Lương Yên đi ra khỏi phòng thử quần áo đầu tiên còn cảm thấy kinh diễm, sau đó khuôn mặt trương phình chẳng khác nào gan heo, mặt đỏ tới tận mang tai không thể nói nên lời. Hai người đã quá quen thuộc với nhau khiến hắn nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng này của Lương Yên lại không quen chút nào.

Lỗ tai Lương Yên cũng đỏ bừng,  nhìn vào chiếc gương trước mặt không ngừng soi đi soi lại, vừa không nỡ bỏ chiếc váy tiên nữ xinh đẹp thế này, vừa xấu hổ không dám mặc ra ngoài.

Nói thật, chiếc váy này cô mặc vào cực kỳ vừa người, bất kể là thế mạnh về chiều cao hay dáng người đều được phô bày không bỏ sót điểm nào, đường vòng cung  lộ ra trước ngực càng làm tăng thêm vẻ cuốn hút gợi cảm cho chiếc váy tiên nữ, khiến người ta mơ màng vô tận, nhưng chuyện Lương Yên cảm thấy xấu hổ khi mặc nó cũng là sự thật, bảo cô để lộ vai lộ chân có lẽ còn tạm được, nhưng lộ ngực, dường như hơi khó khăn.

Khương Mộc không thể làm gì khác hơn đành phải mặt dày gọi điện cho nhân viên quan hệ xã hội của nhãn hàng hỏi xem có thể đổi cho Lương Yên một bộ  khác  được không, dĩ nhiên cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời, chiếc váy tiên nữ này chính là lễ phục mà bọn họ mong muốn được Lương Yên mặc xuất hiện trước ống kính nhất.

Nhãn hiệu tài trợ sở dĩ được gọi là nhãn hiệu tài trợ là do nằm ở quyền phát biểu tuyệt đối và nắm quyền quyết định trong tay. Không ít các nữ minh tinh trong làng giải trí mặc những bộ lễ phục  xuất hiện trước mặt công chúng bị người qua  đường chê bai xấu xí già dặn này nọ, chẳng lẽ lúc đầu thử quần áo không có stylist hay người nào đó có con mắt thẩm mỹ đứng bên cạnh sao? Thật ra thì không phải là bọn họ không có mắt thẩm mỹ, dĩ nhiên đương sự và những nhân viên trong ê kíp xung quanh cũng biết bộ lễ phục này không hợp với mình, nhưng thân là đại sứ hoặc người phát ngôn của nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng, từ trước đến nay người ta muốn bạn mặc cái gì thì bạn nhất định phải mặc cái đó, căn bản không có quyền lựa chọn, bạn muốn chấm dứt hợp đồng với nhãn hiệu cũng được, bất cứ lúc nào người ta cũng có thể đổi người, phía sau còn có một đám nữ minh tinh đang giành giật nhau đến sứt đầu mẻ trán đấy.

Khương Mộc gọi điện cho nhân viên quan hệ xã hội của nhãn hàng, đã quá cẩn thận từng ly từng tý lại cẩn thận từng ly từng tý rồi.

“Làm sao bây giờ?” Khương Mộc nhìn Lương Yên, “Nếu như cô thực sự không muốn mặc cái này xuất hiện, vậy chúng nghĩ cách khác.’’

Lương Yên lẩm bẩm: “Còn có cách nào nữa sao?’’

Tìm đến cô cho mượn trang phục cũng chỉ có nhãn hiệu kia, cho nên một là phải mặc chiếc váy tiên nữ hàng hiệu xa xỉ này, hai là tự mình đi tìm hàng fake.

Nhưng chỉ với chất liệu bồng bệnh thấp thoáng tựa như mây khói lúc ẩn lúc hiện lúc đi đi lại của chiếc váy trên người cô đã là điều mà các stylist bình thường mãi mãi cũng không làm được.

Lương Yên nghĩ đến các nữ minh tinh cũng có thể dũng cảm để lộ những bộ phận nhạy cảm ở trên thảm đỏ, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc váy tiên nữ chỉ để lộ da thịt trắng như tuyết trước ngực trên người minh.

Cô vỗ vỗ gò má nóng bừng: “Mặc.’’

***********

Buổi dạ tiệc ngày hôm đó, Lương Yên xin phép đoàn làm phim nghỉ một ngày.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều biết Lương Yên sẽ tham gia vào buổi dạ tiệc “Duyệt Tú” uy tín được tổ chức mỗi năm một lần, cho nên vô cùng sảng khoái đồng ý.

Thời gian bắt đầu thảm đỏ là năm giờ chiều, Lương Yên dành thời gian đi làm spa toàn thân một lần, nhãn hiệu thời trang kia không những chỉ cho cô mượn lễ phục mà còn cắt cử một ê kíp tạo hình chuyên nghiệp đến đây, mới tám giờ sáng đã bắt đầu đến trang điểm cho Lương Yên.

Từ lúc Lương Yên xuất đạo cho đến tận bây giờ vẫn luôn chỉ có một mình Khương Mộc đồng hành bên cạnh, những kỹ năng make up hay lựa chọn quần áo phù hợp ở những cô gái bình thường khác cô đều tự làm rất tốt, nhưng so với các nhân viên trang điểm chuyên nghiệp vẫn chênh lệch một trời một vực. Trước kia tự mình make up cũng có thể dựa vào giá trị nhan sắc  mở một đường máu hoàn toàn là nhờ căn cơ của bản thân có thể đánh, hôm nay lại thay bằng ê kíp chuyên nghiệp của một thương hiệu thời trang nổi tiếng, dùng từ nghĩ mà Khương Mộc đã hình dung là quả thực đáng sợ.

Lương Yên cảm nhận được nhân viên trang điểm đang bôi bôi trét trét trên mình một tầng lại một tầng phấn, có đôi khi nhìn như chỉ trang điểm nhẹ nhưng thực ra lại không biết bao nhiêu lớp phấn rồi, hoàn toàn đều dựa vào trình độ bậc thầy của các nhân viên trang điểm.

Mái tóc cô được vén thấp, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, bên tai chỉ mang một đôi bông tai hình nhánh cây màu bạc, còn lại trên người không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào khác, nhìn cô lúc này giống như một đứa trẻ đi lạc trong khu rừng rậm quỷ quái.

Chuyên viên trang điểm vô cùng hài lòng với căn cơ của Lương Yên, kiêu ngạo thưởng thức tác phẩm của bản thân.

Lương Yên chỉnh trang xong, lại cúi đầu xuống nhìn da thịt trắng như tuyết trước ngực mình. Cô cắn cắn môi, suốt ra dọc đường vẫn một mực che chắn kín mít vùng ngực, chiếc xe Mercedes màu đen mà ban tổ chức “Duyệt tú” cắt cử đến đón cô chạy băng băng đi đến phía thảm đỏ.

Ban tổ chức chương trình cũng rất biết cách bắt kịp thời đại, trong hai năm trở lại đây đã chuyển sang phát sóng trực tiếp toàn bộ chương trình từ đầu đến cuối bao gồm cả hình ảnh đi thảm đỏ của các khách mời.

Các khán giả qua đường, người hâm mộ đang ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp đều ôm tâm trạng háo hức chờ đợi màn tranh đấu khóe sắc khốc liệt giữa các nữ minh tinh mỗi năm chỉ có một lần này.

Hai bên thảm đỏ dài khoảng chừng hai mươi mét được vây quanh bởi một đám nhiếp ảnh gia đông nghìn nghịt, mỗi một người đều giơ cao “đoản pháo*” của mình bày binh bố trận sẵn sàng đón địch chờ đợi màn mở đầu.

Đúng năm giờ chiều, chương trình đi thảm đỏ chính thức bắt đầu.

Thứ tự của các nữ minh tinh bước lên thảm đỏ cũng được thực hiện một cách nghiêm ngặt, cái tên thứ nhất ra sân khấu chính là tân ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử có thành tích nhất kỵ tuyệt trần- Diệp Tô, và người cuối cùng là ảnh hậu quốc tế, ba lần đạt giải Kim Vàng Thành tựu trọn đời**, nữ minh tinh lão làng sáu mươi tuổi Lý Nhã.

(**Giải thưởng Thành tựu trọn đời là một giải thưởng lớn được trao cho  một người có đóng góp quan trọng cho một ngành công nghiệp nào đó.)

Lương Yên là người thứ mười bảy bước ra thảm đỏ.

Đúng năm giờ chiều, chiếc xe sang trọng đầu tiên xuất hiện trước thảm đỏ, cánh cửa màu đen được mở ra, lđôi giày cao gót của Diệp Tô chậm rãi đạp trên mặt đất, chương trình thảm đỏ chính thức bắt đầu.

Bầu không khí xung quanh tràn ngập tiếng lách tách lách tách của máy ảnh, ánh đèn flash chói mắt khiến khiến người ra gần như không thể mở mắt ra được.

Ống kính máy quay của cameraman hướng từ dưới lên trên, cuối cùng  dừng lại trên khuôn mặt mang theo một cười kiêu hãnh của Diệp Tô.

Đạn mạc bên dưới  video truyền hình trực tiếp vô cùng tưng bừng phấn khích.

[A a  a a a a Diệp Tô!]

[Khuôn mặt điện ảnh trời sinh, quá đẹp.]

[Hu hu hu, người phụ nữ ngày, cô ấy đã có chồng, thậm chí còn có đứa nhỏ rồi.]

[Lần này không mang thai, cuối cùng Kỷ Hằng cũng không cần vác đao chạy đến mặc thêm áo cho Diệp Tô rồi ha ha ha.]

[Chỉ cần nghĩ đến hôn lễ của hai người bọn họ tôi lại muốn khóc.]

Từ lúc Diệp Tô xuất hiện trong ống kính máy quay, màn đi thảm đỏ này chính thức bắt đầu.

Các nữ minh tinh khác cũng bắt đầu lục tục lên sân khấu.

Tấm thảm đỏ dài hai mươi mét,  thường sẽ có bảy tám nữ minh tinh đi cùng một lúc.

Thảm đỏ của “Duyệt Tú” rất ngắn, vì thế muốn hình ảnh của mình xuất hiện trước ống kính nhiều hơn, các nữ minh tinh đều lựa chọn đi hình chữ “z”, quãng đường dài hai mươi mét kia đi càng chậm càng tốt, không thể để cho bất kỳ nhiếp ảnh gia của bên nào để lỡ mất việc chụp ảnh mình, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào lộ diện trước mặt công chúng. Nhưng những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như Diệp Tô và Lý Nhã  căn bản không cần quan tâm ống kính sẽ như thế nào, dẫu sao bọn họ đi đến đâu cũng đã là tiêu điểm của mọi ảnh nhìn, nhưng các tiểu hoa đán vất vả lắm mới được nhận được thiếp mời đến đây thì phải cố gắng hao tổn tâm tư tìm cách ở lại thảm đỏ lâu thêm một chút nữa.

Lúc Lương Yên đến địa điểm diễn ra chương trình đã thấy tám nữ minh tinh đang tạo dáng trên thảm đỏ, có hai người đứng bên cạnh nhau âm thầm đọ sắc đẹp của mình, cũng có người không ngừng  phất phất tay về phía ống kính, tất cả đều lẳng lặng cọ tới cọ lui không chịu rời đi.

Các khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng hơi bực mình.

[Bạch Dĩnh,  chỉ có hai mươi mét mà cô đã đi mười phút rồi đấy.]

[Ha ha ha ha, Nhạc San và Phùng Kỳ Y chị chị em em tốt quá ha.]

[Tôi nhìn cái cảnh này đến phát ngán rồi.]

[Nhìn kỹ bộ lễ phục của Vương Nhiên hôm nay là xem, nhất định là hàng fake.]

….

Cách cánh cửa kính, Lương Yên chăm chú nhìn những ánh đèn flash của máy ảnh không ngừng lóe lên ở hai bên thảm đỏ.

Cô bị mất trí nhớ, lại vừa mới thoát khỏi cái bóng tâm lý của một nhân vật nhỏ trong suốt không  bao lâu, đây là lần đầu tiên cô được bước trên thảm đỏ, hơn nữa còn là một tấm thảm đỏ quan trọng như lúc này, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Không thể rụt rè hoảng hốt, Lương Yên tự nói với chính mình.

Cô cúi đầu, bỏ bàn tay vẫn luôn che chắn trước ngực ra.

Lương Yên lấy hết dũng khí, mở cửa xe và đi ra ngoài.

Bên ngoài đều là âm thanh lách tách lách tách của ánh đèn flash lóe lên cùng với tiếng nhiếp ảnh gia thay nhau nói  “XXX nhìn bên ngày’’.

Lương Yên đứng ở điểm đầu thảm đỏ, cảm nhận được cái nhận cái lạnh lẽ của da thịt lộ liễu trước ngực tiếp xúc với không khí lãnh lẽ, vành tai lập tức đỏ bừng.

Cô nhịn xuống xúc động muốn đưa tay lên che ngực, cố gắng tự nhủ chính mình không sao cả, không sao cả, một chút da thịt này đứng trước mặt những minh tinh khác mà nói cũng chỉ là trình độ mẫu giáo mà thôi.

Tuy là nói như vậy, nhưng lúc thực sự bước thảm đỏ, cảm nhận được ống kính camera đang nhắm ngay về phía mình, trong lòng vẫn hốt hoảng không thôi.  

Mặc dù trong lòng đang vô cùng khẩn trương hốt hoảng, lỗ tai đang đỏ bừng, nhưng trên trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười khéo léo.

Lúc hình ảnh Lương Yên với bộ váy tiên nữ màu đỏ nổi bật xuất hiện trong màn hình phát sóng trực tiếp.

Các fan cũng hơi sửng sốt, có phần kinh hãi.

[Trời ơi, giá trị nhan sắc này, quỳ.]

[Chiếc váy này đẹp quá đi mất! Không tôi sai rồi, Lương Yên càng đẹp hơn!]

[A a  a a, cô ấy không phải là người mà là tiên nữ.]

[Đôi bông tai đẹp quá! Hình như cái này chỉ có trong cổ tích mà thôi.]

[Cả người Lương Yên như bừng sáng ánh hào quang!]

[Dáng người này, mặc trên người một chiếc váy chữ V khoét sâu mà cũng có thể toát lên khí chất thần tiên phiêu bồng như vậy, thực sự.]

[Mọi người hãy cùng rú theo tôi nào: Không được nhìn chằm chằm vào ngực, không được nhìn chằm chằm vào ngực, không được nhìn chằm chằm vào ngực, không được kinh nhờn tiểu tiên nữ, không được khinh nhờn tiểu tiên nữ.]

……

Lương Yên lại ưỡn ngực  đi về trước một lần nữa, mặc dù cảm nhận được tất cả ánh mắt lẫn ống kính máy quay của những người xung quanh đều đang tập trung về mình khiến da đầu hơi tê dại.

Lòng bàn tay siết chặt đổ đầy mồ hôi, giày cao gót vững vàng đạp trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng về phía trước, nước chân kiên định, tiếng bước chân mạnh mẽ có lực “lộc cộc” vang lên, dũng cảm đi lên, thậm chí còn không  quay đầu nhìn lại dẫu chỉ một lần, nhanh chóng vượt qua một người lại một người đi  thảm đỏ trước qua, tựa như đang thi đi bộ marathon, chẳng mấy chốc đã đi hết thảm đỏ.

Nhiếp ảnh gia:???

Khán giả xem phát sóng trực tiếp:???

Các nhiếp ảnh gia vừa mới chuẩn bị căn chỉnh góc độ cho những bức ảnh lớn xinh đẹp nhất, fan hâm mộ đang chuẩn bị điên cuồng liếm nhan thì đã thấy Lương Yên biến mất ở đầu thảm đỏ và xuất hiện ở cuối thảm đỏ.

Ở giữa thảm đỏ chỉ dừng lại một giây, tổng cộng từ đầu đến cuối khoảng chừng  nửa phút.

Vì thấy tất cả mọi người đều chỉ  thấy được một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ tựa như yêu tinh ma mị, lướt qua màn hình nhanh như một cơn gió.

Chuyện này, chuyện này, chuyện này, quá nhanh rồi!

Các tiên nữ đều tùy hứng như vậy sao?

Trai tim Lương Yên vẫn luôn ở trong tình trạng căng thẳng, cuối cùng cũng đã đi xong thảm đỏ, sau đó lập tức đưa tay che chắn trước ngực, thoải mái rồi.

Ngay khi cô đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm một cái thì lúc này lại đột nhiên nghe được có tiếng người gọi mình trong số nhóm các nhiếp ảnh gia phía sau:

“Lương Yên, quay lại.’’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.