*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khu vực chơi môn ném đĩa, Lương Yên thở hắt ra một hơi, đứng ở gần chót hai bên đường trung tuyến ở vòng ném, siết chặt đĩa sắt trong tay, cổ tay hơi cong, nghiêng đĩa sắt dọc theo cánh tay trước, sau đó cả người đưa lưng về hướng ném, hai chân dang rộng khoảng chừng nửa bờ vai, ánh mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Người ngoài nghề thoạt nhìn chỉ cảm thấy bây giờ cả người Lương Yên tản mát ra một khí thế vừa vững chắc lại tự tin nhưng xướng ngôn viên* là người trong ngành đang có mặt trực tiếp tại sân thi đấu chỉ cần nhìn qua thì đã biết tư thế chuẩn bị này của Lương Yên vô cùng chuyên nghiệp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(Xướng ngôn viên: Người truyền đạt nội dung của một chương trình đã có kịch bản được biên tập.)
Tất cả khán giả trong sân thi đấu cũng đang tập trung chú ý vào hạng mục của thần tượng nhà mình cho nên khán đài môn ném đĩa không có mấy người, chỉ có một rừng ánh mắt lấp lánh ngôi sao* trong lúc truyền hình trực tiếp.
(*Ánh mắt lấp lánh ngôi sao: Là một ánh mắt thường thấy trong manga hay hoạt hình đôi mắt của nhân vật sẽ được tác giác giả tạo hình ngôi sao hoặc tứ giác để nhấn mạnh cảm xúc vô cùng hạnh phúc hoặc muốn cầu xin của nhân vật.
)
[Lương Yên thật đẹp trai!]
[Hu hu hu, tại sao lại có người chỉ cần tùy tiện tạo thành một tư thế nào đó cũng xinh đẹp như vậy chứ?]
[Cái này không phải là tùy tiện tạo dáng đâu, tư thế này của Lương Yên vừa nhìn một cái cũng biết rất chuyên nghiệp rồi, không hổ là bước ra từ trường thể thao.]
[Tôi muốn trở thành đĩa sắt trong tay Lương Yên quá!]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Lương Anh Tuấn cố lên! Các nanh nói mãi mãi đứng sau chị!]
[Ha ha ha, tôi cũng muốn trở thành đĩa sắt trong tay Lương Yên như lầu trên.]
…
Tiếng còi khai cuộc của trọng tài vang lên.
Lương Yên lựa chọn phương pháp xoay đĩa ném phổ biến được đại đa số các vận động viên quốc nội áp dụng trong thi đấu hiện nay. Tỉ lệ vóc dáng và đôi chân dài của cô rất tốt, lúc xoay đĩa, những đường cong trên cơ thể chuyện động mượt mà lại đẹp mắt. Tư thế đã sẵn sàng, Lương Yên khẽ cong chân phải của mình lên, lấy đà đạp xuống đất, toàn bộ trọng tâm của cơ thể nghiêng sang bên trái, lòng bàn chân và thắt lưng dùng lực quay quanh chân trái xoay về hướng ném. Toàn thân bị mức độ quay vòng tối đa siết chặt, cuối cùng khi vòng xoay kết thúc, sức mạnh toàn thân cũng đồng thời được dồn lại tập tung vào đĩa ném bằng sắt trên cánh tay, nhanh chóng tung đĩa về phía trước.
Sau khi ném đĩa xong, bởi vì lực quán tính theo ngược chiều kim đồng hồ mà cơ thể Lương Yên vẫn thuận thế xoay thêm hai vòng nhỏ.
Chiếc đĩa sắt bay lên không trung rồi tạo thành một đường cong parabol khá xa.
Hầu hết các idol tham gia chương trình “Đại hội thể thao idol” này đều chỉ mới bắt đầu luyện tập bộ môn thi đấu của mình trong một thời gian ngắn, dĩ nhiên động tác không thể nào đạt đến trình độ tiêu chuẩn. Đặc biệt là môn bắn cung, có một nữ idol thậm chí còn không thể cầm vững cung tên trong tay.
Một loạt động tác lưu loát liền mạch tựa như nước chảy mây trôi của Lương Yên khiến cảm giác về sức mạnh thể lực và vẻ đẹp cá tính trong con người cô gần như được phô bày một cách hoàn mỹ nhất. Lương Yên ngừng quay tròn, ánh mắt chăm chú dán chặt vào vị trí đĩa ném rơi xuống.
Lương Yên nhìn đĩa ném, nhưng ống kính máy quay lại hướng về mặt cô, những đường nét bên góc nghiêng của người con gái trong màn ảnh vô cùng sắc sảo, từ sống mũi cao cho đến chiếc cằm V line thanh thoát cân xứng, nhưng có lẽ sâu sắc nhất vẫn là ánh mắt ấy, một ánh mắt mà người khác cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể bắt chước, không thể luyện thành. Trong giới giải trí khắc nghiệt này, không ít các thiếu nữ lúc vừa mới ra mắt còn sở hữu một đôi mắt đong đầy sức sống, có thần có hồn, nhưng rồi trải qua sự mãi dũa của cuộc sống, bao toan tính toán và sành đời, cuối cùng vẫn không thể trở về như trước kia được nữa.
Trong con ngươi đen nhánh của Lương Yên phản chiếu một thứ ánh sáng rực rỡ thanh khiết tựa như đôi mắt trẻ thơ, chuyên chú và trong trẻo như mặt trăng dịu dàng trên bầu trời đêm tăm tối, khiến người khác nhìn vào phảng phất như thể sẽ chìm sâu vào trong đó.
Gần như tất cả mọi người đều không thể ngờ được, cho dù ở trong thế vận hội Olympic thì mức độ chú ý của bộ môn thể thao ném đĩa này vẫn rất thấp, chỉ cần nghe đến tên thì sẽ lập tức liên tưởng đến những vận động viên cơ bắp thô kệch vụng về và thi đầu quá dễ dàng, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy quá trình thực hiện lại đột nhiên vỡ òa rằng tại sao có thể đẹp mắt đến ngỡ ngàng như vậy.
Đạn mạc bên dưới lập tức bùng nổ gào thét.
[A a a a, trời ơi, giá trị nhan sắc của Lương Yên này, tôi chết mất, tôi chết mất!]
[Hóa ra động tác ném đĩa cũng có thể đẹp đến mức này, tôi đã trách nhầm hoạt động thể dục thể thao này rồi rồi, là lỗi của tôi!]
[Không bàn đến chuyện khác, chỉ riêng cái này đã quá mạnh mẽ và cá tính.]
【 Lương Yên này cả ngày là thẳng chụp vòng phấn ném môn ném đĩa khóa phấn đi. 】
[Buổi sáng khiêu vũ, buổi chiều lại liều mạng như vậy, hu hu, Lương Yên mẹ yêu con.]
Thành tích cuối cùng Lương Yên đã có, 39,46 mét, mặc dù so với các vận động viên chuyên nghiệp vẫn còn một khoảng cách chênh lệch nhất định, nhưng kết quả như thế đã tốt hơn người bình thường rất nhiều rồi.
[Thành tích thực sự không tồi, nếu như đổi lại là tôi có lẽ còn không thể cầm nổi đĩa sắt nặng trịch kia.]
[Idol nhà người ta thì chọn nhảy thể dục nhịp điệu hoặc bắn tên, còn Lương Anh Tuấn nhà này lại tham gia môn ném đĩa ha ha ha ha ha ha.]
[Thậm chí còn không có người nào cổ vũ cho Lương Yên ở trên khán đài.]
[Lương Anh Tuấn, chúng em xin lỗi, ngày mai có chết chúng em cũng sẽ đến sân cổ vũ cho chị!]
[Có nanh sói nào đang ở thành phố B không, đi cổ vũ cho Yên Yên nào.]
[Nhưng không có vé thì phải thế nào?]
[Không có vé thì mua! Vé chợ đen đắt đến mấy tôi cũng sẽ mua!]
[Đúng, không thể để cho Yên Yên của chúng ta cô đơn như vậy.]
……
Lương Yên và Tưởng Quyên thay phiên nhau ra sân, thành tích của hai bên bám nhau rất sít sao. Lương Yên hơn ở động tác đúng chuẩn, tư thế phát lực chính xác nên kết quả không tệ lắm, còn Tưởng Quyên mặc dù trình độ thuần thục không bằng Lương yên nhưng sức lực lại lớn hơn cô rất nhiều, sau khi vòng loại kết thúc, Tưởng Quên đánh bại Lương Yên với thành tích chung cuộc lớn hơn ba mét.
Nếu như so sánh con số ba mét này với kết quả ba mươi bốn mươi mét mỗi lần của hai người thì quả thực vô cùng nhỏ bé, nhưng các vận động viên hay người có chuyên môn trong làng thể thao đều biết, những bộ môn thi đấu giống như ném đĩa này, chỉ chênh lệch khoảng chừng 0,5 mét thôi đã là một khoảng cách rất lớn.
Sau khi trọng tài tuyên bố kết thúc vòng đấu loại, Lương Yên nhìn thoáng qua thành tích của hai người trên màn hình lớn một chút rồi nhanh chóng đi đến khu vực nghỉ ngơi bên ngoài sân.
Khương Mộc đưa khăn lông và một chai nước uống vitamin thể thao cho cô.
Lương Yên nhận lấy vặn nắp nhấp một hớp, Khương Mộc ở bên cạnh tò mò hỏi: “Không phải cô tập cử tạ sao? Tại sao còn có thể thành thạo môn ném đĩa này vậy?’’
Lương Yên chớp chớp mắt mấy cái: “Không phải vừa vào đã tập cử tạ ngay đâu.’’
Dáng người lúc nhỏ vừa lùn vừa mập cho nên huấn luyện viên đã để cô thử tất cả các bộ môn thể thao yêu cầu cao về sức mạnh một lần, ném đĩa, ném tạ, ném lao hay cử tạ gì đó cô đều được huấn luyện bài bản, cứ thế hơn một năm sau mới xác định chắc chắn chỉ tập trung chuyên về bộ môn cử tạ, mặc dù đã một thời gian khá dài không đã động đến nó nhưng những kiến thức cơ bản cô vẫn không thể quên được.
Quá trình tổ chức chương trình “Đại hội thể thao idol” này vô cùng trang trọng nghiêm túc giống như thế vận hội Olympic thu nhỏ, Lương Yên vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa đầy hai phút thì đã có một phóng viên đưa micro đến đây phỏng vấn.
Vẫn là vấn đề tương tự như Khương Mộc đã hỏi.
Lương Yên hướng về ống kính máy quay giải thích ngắn gọn nguyên nhân.
Đạn mạc lại đánh rắc cầu vồng*.
(*Nguyên văn 彩虹屁 là một ngôn ngữ mạng phổ biến để chỉ những lời khen ngợi cô vũ của người hâm mộ để bày tỏ yêu thích đối với thần tượng của mình.)
[Oa, Yên Yên toàn năng!]
[Yên Yên của chúng ta cái gì cũng có thể làm được!]
[Có lẽ lúc còn bé những cô gái đó phải luyện tập những bộ môn thể thao thiên về sức mạnh cực khổ lắm, Lương Yên thật sự không dễ dàng gì mà!]
[Lương Anh Tuấn, ngày mai các nanh sói sẽ đến sân cổ vũ cho chị!]
[Tôi vẫn không thể quên được bức ảnh cô ấy tập cử tạ hồi nhỏ, thật là đáng yêu, tôi vẫn luôn để nó làm ảnh đại diện WeChat của mình đấy ha ha ha ha.]
[Tại sao Yên Yên lại thua ba mét được, nhất định ngày mai chị có thể giành lại chiến thắng về tay mình.]
[Nhìn dáng người của Tưởng Quyên mà xem, Yên Yên của chúng ta đã làm rất tốt rồi.]
Người dẫn chương trình cười nói: “Thật không thể ngờ được hôm nay cô lại cho chúng tôi một ngạc nhiên lớn như vậy, hóa ra ném đĩa lại lại một bộ môn thể thao vừa mạnh mẽ lại cá tính như thế.’’
Lương Yên mỉm cười: “Cảm ơn.’’
Phóng viên cũng chỉ phỏng vấn đơn giản mấy câu xong rồi chuẩn bị rời đi, Lương Yên khẽ cúi đầu nhìn xuống đất, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, gọi người phóng viên lại: “Xin chờ một chút!’’
Phóng viên ngoảnh đầu lại: “Có chuyện gì vậy, Lương Yên?’’
Lương Yên hít một hơi, nhìn về phía ống kính trong tay nhân viên quay phim ở bên cạnh: “Tôi còn có một số lời muốn nói, được không?’’
“A?’’ Phóng viên hơi sửng sốt, ngay sau đó sảng khoái đồng ý: “Dĩ nhiên rồi.’’
Dường như Lương Yên đã kịp chuẩn bị sẵn sàng, lúc nhìn về phía máy quay vẻ mặt trở nên nghiêm túc trịnh trọng: “Tôi thật sự cảm thấy lấy làm vinh hạnh khi lần này có thể thông qua bản thân mình mà mọi người đã hiểu rõ hơn bộ môn ném đĩa này, nhưng tại đây tôi cũng muốn nói với mọi người, xin đừng ôm thành kiến về bất cứ một môn thể thao nào cả, tất cả các hạng mục đều bình đẳng với nhau.’’
“Có thể sẽ có một bộ môn nào đó hấp dẫn xứng đáng được thưởng thức, có cũng sẽ có những phần thi đấu kích thích thu hút người xem, tính ra đại đa số các bộ môn như ném đĩa, ném tạ, cử tạ chẳng phải to tác gì. Nhưng tôi muốn nói,” Lương Yên thở ra một hơi “Tất cả các vận động viên thể thao ở phía sau đều cố gắng nỗ lực như nhau, có thể họ không phải là một cầu thủ bóng đá nổi tiếng hay quán quân bơi lội sở hữu lượng người hâm mộ đông đảo, không gặt hái được hào quang như vậy nhưng ở một nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy hoặc không chú ý, họ vẫn đang luyện tập vất vả không quản ngày đêm, thậm chí có người còn để lại di chứng bệnh tật trong người. Mặc kệ đó là bộ môn thể thao nào, những cố gắng của bọn họ đều mang lại ý nghĩa như nhau, bọn họ là những vận động viên xuất sắc đáng được tôn trọng, bọn họ đều đang nỗ lực trên sân thi đấu để làm vẻ vang cho tổ quốc.’’
Nghe Lương Yên nói xong những điều này, phóng viên lập tức ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng cũng nói hết những lời chất chứa trong lòng mình, Lương Yên thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã rời khỏi ngôi trường thể thao ấy nhiều năm, nhưng cô vẫn không thể nào quên được cuộc sống hàng ngày ở nơi đó, không thể quên tấm biểu ngữ “Vì vinh quang của tổ quốc” dán trên tường, không thể quên hình ảnh tất cả mọi người ngày đêm cố gắng luyện tập, dùng hết sự kiên trì và nghị lực của bản thân, nhưng phần lớn những người trong số đó cuối cùng vẫn phải thất vọng từ bỏ.
Dường như sự rạng rỡ vinh quang trong giới thể thao chỉ tồn tại với số ít người, sau cùng, hầu hết mọi người cũng chỉ còn lại đó những di chứng những chấn thương và bệnh tật.
Lương Yên nói nói xong một mạch, đàn mạc bỗng nhiên dừng lại trong chốc lát.
Sau đó lại tựa như một miệng núi lửa phun trào.
[Lương Yên nói hay quá!]
[Đúng vậy, tại sao ngay cả các bộ môn thể thao cũng phải phân biệt cao thấp sang hèn, không phải tất cả đều vì vinh quang của đất nước ư?]
[Bóng đá nam ra đây chịu đòn đi.]
[Hu hu hu, Yên Yên của em không hổ là người phụ nữ bước ra từ trường thể thao.]
[Tam quan của Lương Anh Tuấn đã vượt qua mọi chuẩn mực!]
[Thấy chưa, chính là người phụ nữ này, cô ấy là Lương Yên, tôi yêu cô ấy, lão tử yêu cô ấy.]
……
Tuy nói là “Đại hội thể thao idol’’ nhưng câu nói của Lương Yên thực sự khiến lòng người thức tỉnh, nhanh chóng được ê kíp sản xuất chương trình cắt ra rồi đăng lên Weibo, những bình luận khen ngợi tăng vụt chóng mặt, còn gây tiếng vang đến tận Tổng cục thể thao thành phố B, vô số vận động viên trong làng thể dục thể thao ra mặt đồng tình, sau đó phía Weibo chính phủ đã chủ động chia sẻ bài viết, hơn nữa còn bày tỏ ngày mai sẽ cắt cử một bộ phận vận động viên đến khán đài xem buổi thi đấu.
Cứ thế chỉ trong vòng một buổi tối, hai chữ “Lương Yên” lại thẳng tiến lên hot search.
Nhưng mà Lương Yên lại không rảnh rỗi để quan tâm đến cái hot search kia, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến cuộc thi đấu ngày mai, làm một người phụ nữ có tinh thần thể dục và khát khao chiến thắng sục sôi, cho dù Tưởng Quyên có thể hình mạnh mẽ vượt trội như thế nào đi chăng nữa, cô cũng vẫn muốn thắng.
Lương Anh Tuấn sẽ làm các nanh sói được hãnh diện.
Lương Yên mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
***************
Sáng sớm hôm sau, Lương Yên đến sân thi đấu ném đĩa thật sớm, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, thấp thỏm không yên.
Cô nhìn ra phía ngoài một chút, đột nhiên phát hiện các khán giả đứng ở xung quanh khán đài dường như đông hơn hôm qua rất nhiều.
Trong đó có một nhóm người đang tụ tập lại một chỗ, rõ ràng là người hâm mộ, hơn nữa số lượng fanboy còn nhiều hơn số lượng fangirl không ít, liên tục giơ cao bảng hiệu led trong tay, chữ “Yên” được viết trên đó vô cùng nổi bật.
Lương Yên kinh hỉ kịp thời phản ứng được những người này đều là fan hâm mộ của cô.
Thực sự có nanh sói đến đây cỗ vũ!
Bên cạnh nanh sói còn có một đám người…
Lương Yên phát hiện trên người bọn họ đều mặc một bộ quần áo thể thao có cùng kiểu dáng màu sắc, đến cả tư thế ngồi cũng giống nhau, đều là những thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi.
Hôm qua Khương Mộc có nói với cô rằng có vẻ như Tổng cục Thể thao thành phố sẽ cắt cử một bộ phận vận động viên đến đây xem thi đấu, là bọn họ sao?
Lương Yên chậm rãi bước vào sân, sau đó thử thăm dò một chút, hướng về phía khán đài vẫy tay chào hỏi.
Fan hâm mộ trên khán đài thấy Lương Yên đi vào, một tiếng huýt sáo dẫn đầu vang lên.
Sau đó là tiếng hò reo cổ vũ vang dội toàn bộ sân vận động, ồn ào náo nhiệt, chấn động đến mức muốn thủng màng nhĩ, người người đều phất cờ kêu gào:
“Lương Yên, Lương Yên cố gắng lên! Lương Yên Lương Yên giỏi nhất! Lương Yên Lương Yên sẽ giành được giải nhất!’’
********
Những idol tham gia thi đấu còn lại đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Những tiếng reo hò cỗ vũ chói tai trong giới người hâm mộ phần lớn đều đến từ những fangirl theo đuổi thần tượng của mình, thường có rất ít fanboy, thậm chí ngay cả những nữ idol cũng thế.
Nhưng bây giờ lại có cả một đám fanboy không ngừng hò hét, hơn nữa còn là những vận động viên nam được Tổng cục Thể thao thành phố phái đến xem thi đấu.
Chẳng lẽ cái này chính là…
Nghi thức tiếp ứng theo kiểu quân đội trong truyền thuyết sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]