Nhưng mà bây giờ Lục Lâm Thành cao hơn Lương Yên một cái đầu nên chắc chắn cô không thể bóp chết anh được nữa.
Ấy vậy mà ngày cô về thành phố B đã bị người ta chiếm tiện nghi, để đến cuối cùng ngay cả khóc cũng không khóc được. Lương Yên nghĩ tới mình bị đối xử như một con búp bê bơm khí thì rất tức giận, cộng thêm cái thái độ ngày hôm sau của Lục Lâm Thành thì sự tồn tại của cô cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý của anh ta.
Lương Yên dọn gạch xong trước thời gian, tổ tiết mục cũng không sắp xếp nhiệm vụ mới cho cô. Vì thế cô ngồi ngây ngốc trên bậc thang nhỏ, tưởng tượng đến cảnh cô sát hại cậu nhỏ của Lục Lâm Thành.
Dùng một con dao gọt hoa quả, lia lia cậu nhỏ của anh ta, ha ha ha ha ha ha ha ha.
Mà lúc này Lục Lâm Thành vừa kết thúc công việc đang ở studio tháo tóc giả bỗng dưng hắt hơi một tiếng.
Người đại diện Trác Dương vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa đi vào, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất vang dội, thợ trang điểm có hơi sợ người đại diện có biệt danh “Trác mặt sắt” này của Lục Lâm Thành bèn cúi đầu khom lưng chào, sau đó cẩn thận từng li từng tí tháo tóc giả cho Lục Lâm Thành.
Lục Lâm Thành nhìn khuôn mặt khó ở của Trác Dương qua gương, mới hỏi: “Sao thế?”
Trác Dương kéo ghế lại ngồi, động tác vắt chân tao nhã, sau đó khoanh hai tay trước ngực, hầm hừ: “Lương Yên này, gần đây lại cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-gioi-giai-tri-dang-doi-chung-ta-ly-hon/148099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.