Chương trước
Chương sau
Trương Hòa Thành cũng mang ánh mắt khó hiểu nhìn hiệu trưởng của mình.

Hiệu trưởng thấy vẻ mặt 'ngây ngô' của hai người, chẳng biết vui hay buồn, bèn nhắc lại: "Còn nhớ trước khi ra về, tôi đã hỏi các bé câu gì không?"

Đồng loạt gật đầu.

Cách đây chưa đến 2 phút, hiệu trưởng có hỏi bốn bé: "Tại sao các cháu lại muốn học chung với nhiều người?"

Bọn Vân Thiên nhìn nhau, trừ Cung Quân Lăng nhỏ giọng ra thì cả 3 đứa còn lại rất tự nhiên đáp: "Học một mình rất nhàm chán ạ."

Trở lại hiện tại, Hiệu trưởng tiếp tục nói: "Như vậy, học viện tất nhiên đáp ứng nguyện vọng của các bé. Không phải nhàm chán sao, để mấy đứa vui chơi một hồi đi." Vừa nói vừa ôm tâm trạng vui vẻ về phòng làm việc của mình.

Hai người đồng thời há hốc miệng nhìn bóng lưng Hiệu trưởng rời đi.

Trương Hòa Thành lắc đầu cười khổ: "Thầy hiệu trưởng thật là, bao năm rồi mà cái tính ưa náo nhiệt vẫn không bỏ!"

Hoa Quyên cũng bật cười: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!"

Nói rồi cũng ôm hồ sơ đi làm việc, miệng cũng lẩm nhẩm bài dân ca nào đó, hiển nhiên tâm tình cực tốt.

Trương Hòa Thành lắc đầu cảm thán: "Quả nhiên là ông cháu!"

Trên đường trở lại chỗ cũ, Cung Tịch Tuyết đề nghị đưa 3 mẹ con Vân Nhàn về nhà nhưng cô đã khéo léo từ chối. Dù sao Vân Nhàn còn không phải là người phóng khoáng đến mức cho người lần đầu tiên gặp mặt địa chỉ của mình.

Cũng chẳng biết anh em Vân Thiên có ma lực gì mà Dạ Thiên Minh cứ đòi về cùng các bé, dỗ mãi cậu nhóc này mới chịu lên xe về nhà.

Vân Thiên nhìn vẻ mặt 'đáng thương' của Dạ Thiên Minh trước khi rời đi, vuốt vuốt tóc, thở dài: "Càng ngày sức quyến rũ của mình càng tăng a, điều này nên buồn hay vui đây? Hazzz..."

Vân Nhàn cùng Vân Thần liếc mắt, đồng lòng không nói gì.

"Mẹ và Thần Thần sao im lặng nha, chẳng lẽ không đồng ý? Nhưng mà, sự thật là vậy, con cũng không có cách nào ngăn cản a!" Vân Thiên gặp biểu tình của họ thì đưa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo vỗ ngực, ra chiều bị đả kích không nhẹ. Đồng thời còn không quên tâng bốc mình.

Hai mẹ con trực tiếp bỏ qua con người tự kỷ kia, nhấc chân đi.

Vân Thiên thấy không ai phản ứng, có chút cụt hứng bĩu môi, thầm nói: “Mẹ và em trai không hài hước gì hết! Vẫn là ông cố vui hơn!" Bé còn nhớ mỗi khi bé nói vậy thì ông cố đều tự hào gật đầu a!

Vân Nhàn có thính giác tốt nên nghe được toàn bộ những gì con trai bảo bối nhà mình nói, mí mắt giật giật — Ông ngoại, ngài thương cháu cố hơn cháu gái a!

Ở nơi nào đó, ông cụ đang câu cá thư giãn thì bỗng nhiên ngửa mặt lên trời...hắt xì một cái rõ to, dọa luôn chú cá chuẩn bị dính câu chạy mất tăm.

Amen, phước lành cho chú cá may mắn kia tránh được một kiếp!

Ông cụ đưa tay ngoáy tai, lẩm bẩm: "Sao ngứa vậy a? Là đứa nào nhắc lão già ta à?" Nghĩ nghĩ, đưa tay ngoắc một người mặc áo đen gần đó. "Eric!"

Người có tên Eric lại gần, cung kính nói: "Chủ tịch, có việc?"

Giọng nói của ông cụ hoàn toàn khác biệt khi nói chuyện với thân nhân, bây giờ đặc biệt lạnh lùng, có hơi giống phong cách nói chuyện của Vân Nhàn, chỉ là trên người ông có thêm phần uy nghiêm của người lãnh đạo: "Chuyện ở thành phố K xử lý thế nào?"

"Đang trong quá trình thăm dò. Có điều..." Eric hơi cau mày "Không rõ có chuyện gì xảy ra, các thế lực hắc đạo bắt đầu xuất hiện ở khu vực này khá nhiều. Nhóm đi đầu đã cho người tìm hiểu."

"Ồ." Ông cụ ngạc nhiên, trong lòng hơi lo lắng, hiện tại cháu gái cùng 2 cháu cố bảo bối của ông mới trở về thành phố K lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Dù ông đã giao công việc cho Vân Nhàn quản lý, thế nhưng cũng không thể bỏ mặc được, ông tin với năng lực của cô sẽ nhanh chóng quen với mọi thứ.

Thật ra, trước khi giao cho Vân Nhàn vật kia, ông đã vô cùng phân vân, không biết có nên trao toàn bộ sự nghiệp của mình cho con bé hay không? Một phần, ông không muốn tay Vân Nhàn nhiễm bẩn, cứ sống vui vẻ là tốt rồi; phần khác ông lại lo sau khi mình mất, con cháu sẽ gặp nguy hiểm, có một thế lực duy trì cũng khiến kẻ khác kiêng kỵ. Lúc đó Thủy Thiên Phong bất ngờ nói với ông một câu khiến ông ra quyết định: ˝Nước càng lúc càng sâu a!˝

Đã bước chân vào thì chỉ có tiến lên!

Eric thấy ngài chủ tịch đột nhiên ngẩn người, ánh mắt phức tạp thì có chút thấu hiểu. Anh theo ông cụ cũng đã 20 năm rồi, cũng không phải tự nhiên mà anh được ông tín nhiệm, cho nên có những chuyện dù biết nhưng đều giữ trong lòng. Kẻ thông minh khác người bình thường ở chỗ họ hiểu được vị trí của mình, biết nên làm cái gì hợp lý nhất.

Một lúc sau, ông cụ từ hồi ức phục hồi tinh thần. Ông nhìn chằm chằm mặt nước, dưới đó có chú cá bị tiếng hắt hơi của ông dọa đã quay trở lại, đang bơi vòng quanh miếng mồi thơm ngon gắn với lưỡi câu sắc bén. Ông cụ khẽ nở một nụ cười đầy thâm ý mà ngay cả thủ hạ lâu năm cũng không hiểu hết.

"Xem ra hôm nay có món cá tuyết thưởng thức rồi!" Chưa đợi Eric kịp hiểu ông nói thế có nghĩa gì thì đã nghe ông hỏi. "Đã tra được thế lực nào tại thành phố K chưa?"

Ông cụ muốn biết, không chỉ là thế lực vừa mới tiến đến mà cả thế lực 'cắm gốc' ở đây nữa.

"Thành phố K có thể xem như trung tâm giao dịch hắc đạo, bang phái địa phương tại đây không ít, nhưng đa số đều phụ thuộc vào ST." Nói đến đây chợt dừng lại.

Quả nhiên, ông cụ cắt ngang: "ST? Là cái tổ chức mấy năm trước gây oanh động ấy à?"

"Vâng." Eric đáp ngắn gọn.

"Không phải đó là tổ chức thuộc châu Âu sao? Dời địa bàn sang châu Á bao giờ thế?"

"Theo thông tin chúng ta có thì cách đây không lâu, trên các địa bàn trung tâm châu Á, đặc biệt là khu vực thành phố K đều đồng loạt tuyên bố quy phục ST."

"Ha, làm cũng khéo đấy. Người kia khá có đầu óc. Đứng đầu là ai?" Giọng ông cụ có phần thưởng thức.

Eric thoáng xấu hổ "Vẫn chưa tra được, ngoại trừ biết bên cạnh hắn có 2 trợ thủ đắc lực ra thì không rõ danh tính của hắn. có điều đó là một người còn trẻ tuổi."

ST là viết tắt của Silver Thunder, là tổ chức nổi danh từ mấy năm trước, từ vụ các phe cánh Mafia hỗn loạn. Giới hắc đạo gọi kẻ đứng đầu tổ chức này là K., nghe nói không ai biết thân phận của hắn trừ các thành viên cao cấp của ST.

Ông cụ hơi gật đầu, nói: "Không cần phải gấp, chỉ cần chúng không đụng vào chúng ta thì chẳng cần quá quan tâm. Còn mấy 'nhà' nào có hứng thú với thành phố K?"

"Ngoại trừ người của chúng ta còn có một vài bang lớn của châu Mỹ, châu Âu. Trong đó đặc biệt nhất là WW(Wind World) cũng tham dự một chân."

Lần này ngay cả thong dong như ông cụ cũng không khỏi sửng sốt, WW là 1 trong các lão đại của Âu châu, làm mưa làm gió ở đó chưa đủ hay sao mà còn nghía đến châu Á? Nói thật, ông cụ cũng không có ý định vươn tay qua nơi này, chỉ là gia đình cháu gái còn ở đó, bắt buộc phải qua 'dọn bãi' trước thôi.

Lúc này, dây phao khẽ giật, ông cụ dời lực chú ý qua đây, bàn tay thuần thục lựa đúng thời cơ kéo lên mang theo cả một con cá to.

Amen, phước lành cho linh hồn chú cá xấu số sớm đi đầu thai làm người.

Ông cụ đứng dậy, thu dây câu, bỏ con cá vào cái giỏ gần đó. Ông dặn dò Eric: "Cứ tiếp tục tiến hành theo kế hoạch. Nên nhớ, chú ý an toàn. "

Tiếp xúc với ánh mắt nhạt nhẽo của ông cụ, Eric hơi rùng mình, lập tức cúi đầu nhận lệnh. Anh rõ ràng, câu cuối cùng ông không những ám chỉ người của mình cẩn thận mà quan trọng hơn hết là sự an toàn của 'những người kia', nếu họ bị mất một sợi tóc chẳng biết ngài chủ tịch đã nghỉ hưu này sẽ làm chuyện gì xáo động cả thế giới.

"Dạ, đã hiểu!" Nói xong thì rời đi phân phó thuộc hạ.

Ông cụ xách giỏ cá đủng đỉnh đi vào nhà, miệng nhìn con cá còn muốn giãy giụa thoát khốn, cười nhạt: "Mật ngọt thì chết ruồi, đã chạy sao còn quay lại? Đúng là 'vì thực mà vong' a!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.