Sau khi ăn tối rồi, mỗi người lại một việc, tự thân đi làm. Vân Nhàn vốn dĩ muốn cùng hai con thu dọn đồ đạc đem đến, kết quả bị Vân Thần đuổi vào phòng, còn nói chỉ cần bé cùng anh trai làm là đủ rồi, nhiều nữa chỉ vướng tay vướng chân. Vân Nhàn không nói gì, trông cô giống như rất dễ gây rối sao? Cuối cùng vẫn là an an phận phận vào phòng, đóng cửa, tiếp tục 'sự nghiệp' mà ông ngoại 'phó thác'.
Thực tế, Vân Thần cũng không phải thật cho rằng Vân Nhàn cản tay cản chân, mục đích của bé là muốn Vân Nhàn được nghỉ ngơi. Nhưng mà, bé quên mất người mẹ yêu quý của hai anh em 'tận lực vì nghiệp lớn' như thế nào. Trưa hôm sau, mãi không thấy Vân Nhàn ra khỏi phòng, Vân Thiên đi lên nhìn mới biết Vân Nhàn thức cả đêm làm việc.
Bên cạnh phòng Vân Nhàn chính là phòng của hai tiểu bảo bối.
Trước khi trở về thành phố K, Thủy Thiên Phong đã đề nghị để hai bé ở chung một phòng như trước. Đối với quyết định này, hai anh em không có gì phản đối, ngược lại cảm thấy rất tốt. Dù sao, hai bé có không ít bí mật, ở chung phòng vẫn thuận tiện làm việc hơn
Lúc này, hai cái đầu nho nhỏ cùng tụ lại một chỗ, đánh giá cái hộp không lớn không nhỏ được Vân Thần mang về từ lúc chiều.
Trong mắt Vân Thần toàn bộ đều chứa đựng sự hưng phấn. Đôi con người đen bóng dường như cũng tỏa ra hào quang ánh sáng. Đối với một người luôn duy trì đạm mặc trong mọi tình huống như Vân Thần, việc bé kích động như vậy vô cùng hi hữu xảy ra, như vậy chắc chắn thứ trong hiếc hộp kia có sức hấp dẫn quá lớn với bé.
Khác với Vân Thần phấn khởi, Vân Thiên an tĩnh hơn nhiều. Với bé mà nói, đồ vật trong hộp chỉ khiến bé tò mò và hiếu kỳ, hoàn toàn không có biểu hiện mèo thấy mỡ như em trai.
“Chỉ có một hộp này?” Vân Thiên nhíu nhíu mi hỏi.
Vân Thần liếc mắt xem thường, ánh mắt như đang nhìn dân nhà quê lần đầu lên thành phố — Kém hiểu biết!
Vân Thiên sờ sờ mũi, được rồi, bé thừa nhận mình kém hiểu biết. Trên đời có ai sinh ra đã biết hết mọi chuyện? Không biết thì học, dù sao cũng tốt hơn dấu dốt, bởi vì như thế chính là tự làm hại mình. Bé mới không ngốc như vậy đâu.
Vân Thần không quan tâm biểu hiện của Vân Thiên như thế nào, bởi tâm trí của bé bây giờ hoàn toàn tập trung vào cái hộp vừa vừa kia. Bàn tay bé nhở nhanh chóng mở hộp, vật bên trong liền lộ ra.
Trước mặt hai anh em là một chiếc hộp thủy tinh nhỏ hơn chiếc hộp bên ngoài, cho nên rất dễ nhìn thấy trong hộp là những khối 'vật thể' màu bạc. Nhìn kĩ, nếu ghép chúng lại sẽ thành hình dáng của khẩu súng, có điều khá nhỏ, như súng đồ chơi của trẻ con, ngoài ra còn có vài khối cầu tròn tròn cũng màu bạc không biết là gì.
Dù nãy giờ không quá hứng thú với đồ vật trong hộp như Vân Thiên cũng không tự chủ lộ ra nhãn thần bị hấp dẫn. Đứng đối diện Vân Thần, giọng nói non mềm của bé toát lên sự hưng phấn: "Thần Thần, đây chính là sản phẩm mới nhất của W.W?"
Hai mắt Vân Thần lấp lánh như hai ngôi sao quét quét lại đồ vật trong hộp, ngược lại với anh trai đang kích động, thanh âm của bé lại rất bình tĩnh: "Đúng vậy, đây là lô hàng đầu tiên mà W.W làm ra theo thiết kế của ta gửi qua 3 tháng trước!"
"Tốc độ quả thật không chậm! Nhưng mà..." Vân Thiên cau mày nhỏ "Ngươi cho họ thiết kế mẫu nhỏ thế này không sợ họ nghi ngờ độ tuổi của chúng ta sao?"
Vân Thần tự tin đáp: "Khả năng xảy ra điều ngươi nói không lớn vì trước khi giao bản vẽ cho họ, ta đã nói rõ muốn làm với kích thước thế này để dễ nghiên cứu hoàn thiện, với lại nhỏ như vậy sẽ không bị người nào chú ý! Thử nghĩ có ai cho rằng vũ khí tiên tiến nhất của Vô Ảnh Hồ lại giống như đồ chơi trẻ con?"
Nói xong, từ thân thể nho nhỏ của bé tràn ra loại khí thế không phù hợp với lứa tuổi của bé. Đúng vậy, có lẽ trên thế gian này muốn tìm đứa trẻ cùng tuổi với bé có thể thiết kế ra vũ khí siêu hạng hoàn toàn là hi hữu. Cho nên, bé có quyền được kiêu ngạo.
Bị khí thế của em trai tác động, Vân Thiên không nhịn được đưa tay lấy ra thành phẩm khiến Vân Thần kiêu hãnh thưởng thức một chút. Nhưng mà, ngay khi tay bé chỉ còn cách chiếc hộp thủy tinh 2cm thì bỗng nhiên ngưng lại. Đây là một loại phản xạ khiến hàng ngàn người hâm mộ và ghen tị – cảm ứng nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Vân Thần cũng hét lên: "Đừng chạm vào nó!" Bé dù cho còn đang chìm trong cảm giác thành tựu thì vẫn không lơ là xung quanh, bé là điển hình cho dạng người dù đã đứng trên đỉnh núi vẫn luôn chú ý dưới chân. Bởi vậy khi thấy hành động của Vân Thiên, bé nhanh chóng ngay cản.
Vân Thiên vỗ về trái tim loạn nhịp đang dần bình phục, cái trán bé nhỏ chảy một vệt mồ hôi. Việc này chứng tỏ bé vừa bị kinh hách không nhẹ. Không tự chủ lùi lại một bước, Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, cất giọng như vừa thoát khốn trở về: "Nguy hiểm quá, chút nữa tgì hi sinh oanh liệt rồi! Tổ quốc, à không, thế giới từ nay sẽ mất đi một tài năng sáng chói! Tổn thất này không gì có thể sánh được a!"
Vân Thần còn đang lo sợ thay anh trai bởi vì những lời này phải tặng cho Vân Thiên cái này khinh bỉ — Tự kỉ nặng.
Không để ý đến ánh nhìn của em trai, Vân Thiên nhìn chằm chằm chiếc hộp như muốn xuyên thủng nó, hỏi Vân Thần: " Thứ này là đồ bảo hộ?"
Bình tĩnh lại, Vân Thần nhìn Vân Thiên với thái độ – Ngươi sắp chút gây họa lớn. Bé vừa quan sát chiếc hộp vừa nghiêm túc đáp, giọng nói trầm hẳn đi: "Không sai, chiếc hộp này cũng là một sản phẩm mới được nghiên cứu gần đây, công dụng là để bảo vệ vật phẩm cơ mật khi chuyển giao. Nếu không biết cách mở hộp thì chẳng những không lấy được hàng, ngược lại còn kích hoạt chế độ tự nổ. Hàng của W.W, nhất là của ta, nếu ta không nhận được thì đừng hòng kẻ nào lấy được. Nói cách khác, hiện tại chỉ có mình ta mở được chiếc hộp này nên ta không hề lo lắng khi hàng có lỡ bị mất. Thứ này được tạo ra để đối phó tình trạng bị tổ chức khác chiếm đoạt."
Nghe Vân Thần nói mà Vân Thiên thầm kinh hãi. Nói như vậy, khi nãy nếu bé không thu tay kịp thì bây giờ không chỉ hai anh em bé, Vân Nhàn phòng kế bên mà cả khu vực này cũng sẽ thành bình địa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]