Sau khi kiểm tra cơ thể cho Tử Vân và Tử Vũ, thấy chúng không có chuyện gì, Thiên Chí bảo Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đưa chúng vào trong nhà nghỉ ngơi. Đợi mấy tên nhóc rời đi hết, Thiên Chí mới lên tiếng gọi Bạch Linh:
- Bạch Linh cô ra đây cho ta.
Bạch Linh:
- Có chuyện gì, không phải hai tên nhóc kia bình yên vô sự rồi sao?
Thiên Chí trầm giọng, nói:
- Có phải cô biết chuyện gì về hai đứa nhóc đó mà không cho ta biết không?
Bạch Linh ấp úng
- Làm...làm gì có chứ, ngươi nghĩ...nghĩ nhiều rồi?
Thiên Chí:
- Đừng nói dối ta, mỗi lần cô định giấu ta chuyện gì là cô đều im lặng khi ta gọi, mau nói đi rốt cuộc hai đứa nhóc đó có chuyện gì?
Bạch Linh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ngươi xác định muốn biết chứ, ta nhắc nhở ngươi trước có thể đây không phải là chuyện hay ho đâu.
- Ta muốn biết, mau nói đi.
Bạch Linh thở dài:
- Haizzz, ngươi đã muốn biết thì ta nói vậy. Ta đoán chắc phụ mẫu của hai tên tiểu tử đó không phải người ở đại lục này.
Thiên Chí kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi nói vậy là sao, ta nhớ Vũ Nhu tỷ nói cha mẹ họ đều là người Ngụy quốc mà?
Bạch Linh:
- Ngươi có thấy chiến văn truyền thừa của hai tên nhóc đó vừa nãy không? Đó chính là chiến văn truyền thừa Triệu gia, một gia tộc vô cùng nổi danh ở nơi ta được sinh ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-yeu-su/2187735/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.