Sáng hôm sau, nhóm người Thiên Chí quyết định quay lại Thái Bình thôn đón tỷ muội Triệu Vũ Nhu tới Địa Liệt thành. Lần này, Vũ Kim Tiên sống chết cũng không chịu đi bộ, hơn nữa còn lấy một cái cớ vô cùng chính đáng:
- Đại ca huynh đã hẹn tối mai sẽ đến đấu giá hội, giờ mà đi bộ thì làm sao mà quay về kịp chứ. Hơn nữa, huynh thấy Liên nhi không, cô ấy mỏng manh yếu đuối như vậy làm sao có thể chịu được đoạn đường từ đây về Thái Bình thôn chứ. Theo đệ, chúng ta vẫn là mua vài con ngựa thì hơn, dù sao chúng ta vẫn còn ít tiền mà.
Liên nhi:
- Thiếu gia, muội không sao, nếu thiếu gia sợ phiền thì muội có thể ở lại đây đợi mọi người...
Vũ Kim Tiên lập tức bịt miệng Liên nhi lại, nói:
- Đại ca huynh xem, Liên nhi lúc nào cũng vậy, làm sao đệ có thể bỏ cô ấy lại đây một mình chứ.
Hoàng Nguyên Bách xen vào:
- Vậy thì ngươi có thể ở lại cùng Liên nhi, để ta và đại ca quay về là được mà.
Vũ Kim Tiên:
- Ngươi ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, ở đây không có chỗ cho ngươi nói.
Thiên Chí biết tên mập này chỉ là không muốn cuốc bộ quay lại Thái Bình thôn nhưng lời hắn nói cũng không sai chút nào, tối mai hắn phải tới đấu giá hội, nếu đi bộ thì thời gian chắc chắn sẽ không kịp. Cuối cùng, Thiên Chí cũng quyết định làm theo lời Vũ Kim Tiên, bỏ tiền ra mua mấy con ngựa để rút ngắn thời gian đi lại. Thế nhưng một vấn đề vô cùng nghiêm trọng lại phát sinh: Thiên Chí không biết cưỡi ngựa. Khi Thiên Chí nói chuyện này cho ba người Vũ Kim Tiên thì bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.
Vũ Kim Tiên:
- Đại ca, huynh không phải đang đùa bọn ta chứ, huynh thật sự không biết cưỡi ngựa?
Thiên Chí:
- Ta nói đùa với mọi người làm gì, ta thật sự không biết cưỡi ngựa.
Đúng lúc này, tiểu Quang từ trong yêu thư xông ra, nói:
- Chủ nhân, hay là ngươi cưỡi ta đi.
Thiên Chí đổ mồ hôi, con mẹ nó tiểu Quang cái câu này không nói bừa được đâu.
Đột nhiên thấy một con yêu thú to lớn xuất hiện trước mặt, hơn nữa lại còn mở miệng nói chuyện khiến ba người Vũ Kim Tiên hết hồn, sợ đến ngã ngửa về phía sau. Hoàng Nguyên Bách là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh, nuốt ực một cái nói:
- Đại...đại...đại ca, con yêu thú này ở đâu ra vậy?
Thiên Chí:
- Nó là tiểu Quang, yêu thú của ta. Tiểu Quang mau chào hỏi đi.
Vũ Kim Tiên nói với giọng ngờ ngợ:
- Tiểu Quang...đại ca huynh lừa ai vậy, tiểu Quang rõ ràng là một con mèo béo trông rõ ngu mà sao có thể to lớn như vậy chứ?
Tiểu Quang quay sang gầm Vũ Kim Tiên một cái khiến tên mập lại một lần nữa té chổng vó rồi nói với giọng khinh bỉ:
- Ngươi mới là tên trông ngu.
Cuối cùng, nhóm người Thiên Chí đi đến quyết định để Thiên Chí cưỡi tiểu Quang còn ba người Hoàng Nguyên Bách cưỡi ngựa. Đến chiều ngày hôm đó, nhóm người Thiên Chí rốt cuộc cũng về tới Thái Bình thôn. Vừa mới đến nơi, tiểu Quang đã phàn nàn:
- Chủ nhân, mấy tên kia đi chậm như rùa vậy bao giờ mới tới nơi.
Thiên Chí cũng không thể trách mấy người Vũ Kim Tiên, dù sao ngựa bọn họ cưỡi cũng chỉ là ngựa thường, tốc độ hoàn toàn không thể so với tiểu Quang. Hơn nữa, khi mấy con ngựa đó tới gần tiểu Quang thì tứ chi đều bủn rủn, đến đứng cũng không vững nên Thiên Chí đành phải cưỡi tiểu Quang đi trước với tốc độ theo như nó nói là chậm hơn cả sên bò. Ngay lúc này, đám người Vũ Kim Tiên rốt cuộc cũng đã tới nhưng mấy con ngựa họ cưỡi con nào con nấy trông vô cùng mệt mỏi, thở phì phà phì phò. Vũ Kim Tiên nhảy xuống ngựa, nói:
- Đại...đại ca sao huynh đi nhanh dữ vậy, đợi bọn đệ chút đi.
Thiên Chí chưa kịp nói gì thì tiểu Quang đã chen vào:
- Nếu không phải đợi các ngươi thì ta đã sớm đưa chủ nhân tới đây rồi.
Thiên Chí xoa đầu nó, nói:
- Được rồi tiểu Quang ngươi quay lại yêu thư nghỉ ngơi đi.
Rồi thu nó về yêu thư.
Thấy đám người Thiên Chí quay về, Triệu Vũ Nhu vô cùng vui mừng. Vừa nhìn thấy Thiên Chí, nàng liền lao tới ôm lấy hắn. Phải mất một lúc lâu Triệu Vũ Nhu mới buông Thiên Chí ra, nói:
- Thiên Chí, sao đệ lại quay về, không phải nói đệ đi năm năm sao?
Thiên Chí:
- Chuyện này để lát nữa đệ sẽ nói chi tiết với tỷ. Phải rồi, hai tiểu tử Tử Vân, Tử Vũ đâu, sao đệ không thấy chúng?
Thiên Chí vừa dứt lời thì hai tên nhóc từ trong nhà chạy ra, nhảy tới ôm lấy hắn, nói:
- Bọn đệ sợ ảnh hưởng tới huynh và tỷ tỷ tâm tình nên mới trốn ở trong nhà đó.
Triệu Vũ Nhu hai má đỏ lên, gắt hai tên nhóc:
- Lại ăn nói linh tinh, cẩn thận ta không tha cho hai đệ.
Lúc này Thiên Chí mới quan sát cẩn thận hai tên nhóc Tử Vân, Tử Vũ. Về ngoại hình thì hai đứa đều không thay đổi nhiều nhưng khi Thiên Chí kiểm tra tu vi của chúng thì hắn vô cùng kinh ngạc: tu vi của hai đứa này bây giờ đều là Thanh Đồng chiến sĩ đỉnh phong, hơn nữa đã có dấu hiệu chuẩn bị đột phá. Thấy Thiên Chí tỏ vẻ kinh ngạc, Hoàng Nguyên Bách lên tiếng hỏi:
- Đại ca có chuyện gì mà huynh kinh ngạc vậy?
Thiên Chí:
- Đệ xem thử tu vi của hai đứa này sẽ rõ.
Sau khi kiểm tra tu vi của Tử Vân, Tử Vũ, Hoàng Nguyên Bách và Vũ Kim Tiên đồng thời nói một câu:
- Thật sự là không có thiên lý mà.
Âm thanh của Bạch Linh vang lên trong đầu Thiên Chí:
- Có gì mà phải kinh ngạc như vậy, hai tiểu tử đó thức tỉnh được chiến văn truyền thừa của Triệu gia thì tăng có chút tu vi đó có là gì đâu.
Thiên Chí cảm thán một tiếng trong lòng:"Có tổ tiên tốt thật sự là có lợi a".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]