Chương trước
Chương sau
Hành động của Vũ Kim Tiên khiến Thiên Chí vô cùng kinh ngạc. Từ ngày quen biết tên mập này tới nay, Thiên Chí lúc nào cũng thấy hắn tươi cười vui vẻ, vậy mà bây giờ trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ mặt đáng sợ tới như vậy. Thiên Chí vội kéo Vũ Kim Tiên, nói:

- Kim Tiên, Kim Tiên, đệ sao vậy, có chuyện gì sao? Nguyên Bách, đệ có biết rốt cuộc có chuyện gì không, tại sao đang yên đang lành Kim Tiên lại như vậy?

Hoàng Nguyên Bách:

- Đại ca, chuyện này...

Đột nhiên Vũ Kim Tiên lên tiếng:

- Quạ đen ngươi không cần nói, để ta.

Sau đó hắn quay sang nói với Thiên Chí:

- Kẻ ở phía đối diện là ca ca cùng cha khác mẹ, đồng thời là kẻ thù không đội trời chung của ta.

Giọng nói của Vũ Kim Tiên lộ ra hận ý vô cùng sâu đậm khiến Thiên Chí có cảm giác nếu như tên Vũ Kim Minh kia đang ở đây, Vũ Kim Tiên sẽ bất chấp tất cả lao tới cắn xé hắn tới chết khiến Thiên Chí thật sự không hiểu được tại sao hai huynh đệ lại có thể có thù hận sâu đến như vậy.

Thiên Chí:

- Rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Vũ Kim Tiên hít một hơi thật sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, nói:

- Vũ Kim Minh với ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Mẹ hắn sau khi sinh hắn ra thì qua đời do khó sinh, là mẫu thân ta nuôi nấng hắn từ nhỏ tới lớn như con trai ruột, đối xử với hắn thậm chí còn tốt hơn ta. Lớn lên, hắn có được thiên phú tu luyện trăm năm khó gặp của Vũ gia, được trưởng bối trong gia tộc coi làm bảo bối trọng điểm bồi dưỡng còn ta thiên phú không cao, chỉ được cái may mắn nên trong mắt các trưởng bối ta chỉ là công cụ để họ lợi dụng kiếm lợi về cho gia tộc. Ngay cả khi bị đối xử như vậy, trong lòng ta, trong lòng mẫu thân ta vẫn luôn coi hắn là người nhà, là người thân thiết nhất, không hề có ý định tranh giành gì với hắn. Thế nhưng...

Nói đến đây, giọng của Vũ Kim Tiên ẩn ẩn có chút điên cuồng như không thể kiềm chế được:

- Thế nhưng cả ta và mẫu thân ta đều không ngờ kẻ chúng ta coi là người thân lại là một tên súc sinh vô ơn bạc nghĩa. Mỗi lần gia tộc ta phát hiện ra một di tích cổ xưa hay đi mạo hiểm, các trưởng bối đều mang theo ta tới, hi vọng vận may của ta sẽ giúp gia tộc có được nhiều lợi ích. Quả nhiên bọn họ không nhầm, trong những lần như vậy, ta tuy rằng gặp phải vô số nguy hiểm, không ít lần suýt mất mạng nhưng những thứ ta tìm được giúp gia tộc ta thực lực đại tăng. Mẫu thân ta mỗi lần thấy ta trở về máu me đầm đìa, thương nặng thương nhẹ đều có vô cùng đau lòng. Không ít lần, mẫu thân ta cầu xin phụ thân ta, cầu xin ông ấy bảo vệ ta nhưng cha ta có thèm đếm xìa không? KHÔNG. Trong mắt cha ta, trong mắt mọi người ở Vũ gia, ta chỉ là một thứ công cụ may mắn đem lại lợi ích cho gia tộc.

Vũ Kim Tiên đã không thể kiềm chế được nữa, hắn gần như gào lên trong điên cuồng:

- Cuối cùng, mẫu thân ta không chịu được nữa, nàng quyết định mang ta rời khỏi Vũ gia, mang ta rời khỏi nơi máu lạnh không có nhân tính đó. Mẫu thân ta làm chuyện này rất bí mật, ngay cả phụ thân ta cũng không phát giác ra, người duy nhất ngoài chúng ta biết chuyện này chỉ có Vũ Kim Minh. Mẫu thân ta tin hắn, mong hắn sẽ giúp chúng ta rời đi vậy mà hắn...hắn...hắn...

Vũ Kim Tiên gằn từng tiếng, hai bàn tay nắm chặt đã rỉ máu từ lúc nào không hay:

- Hắn, tên súc sinh vô ơn bạc nghĩa đó, vì muốn giữ lại địa vị trong gia tộc, vì muốn có được sự coi trọng của các trưởng bối mà bán đứng mẫu thân ta. Trong đêm mẫu thân ta đưa ta chạy trốn khỏi Vũ gia, chính tên súc sinh đó đã báo cho các trưởng bối để họ tới bắt chúng ta, cũng chính là tên súc sinh đó đã tự tay giết mẫu thân ta, giết chính người đã nuôi nấng hắn. Đại ca, cả đời này ta cũng không thể nào quên được cảnh tên súc sinh đó sử dụng chính pháp khí do ta cho hắn đâm xuyên qua lồng ngực mẫu thân ta, ta không quên được ánh mắt tuyệt vọng của mẫu thân ta nhìn ta lúc đó, TA KHÔNG QUÊN ĐƯỢCCCCCCCCCCC.

Vũ Kim Tiên gục xuống, thở hổn hển, nói:

- Mỗi lần ta nằm mơ, ta lại nhớ về cảnh tượng lúc đó, lại nhớ về ánh mắt lạnh lùng của hắn khi đó. Đại ca, huynh thấy có nực cười không, công pháp Vũ Kim Minh tu luyện là ta cho hắn, chiến kỹ hắn sử dụng là ta cho hắn, binh khí yêu thích của hắn cũng là ta cho hắn vậy mà đến cuối cùng hắn dùng chính những thứ ta cho giết người yêu thương ta nhất, huynh nói xem có phải rất nực cười không...

Nhìn Vũ Kim Tiên gần như điên loạn trước mặt, trong lòng Thiên Chí bốc lên lửa giận ngùn ngụt. Hắn không thể ngờ được sau những nụ cười vui vẻ của tên mập này lại ẩn chứa một nỗi đau to lớn như vậy. Thiên Chí bước tới, đỡ Vũ Kim Tiên dậy, nói:

- Vậy đệ định thế nào?

Vũ Kim Tiên gằn giọng:

- Đệ muốn giết hắn, giết tên súc sinh vô ơn bạc nghĩa đó.

Thiên Chí:

- Được, đệ yên tâm, nhất định nếu có cơ hội ta sẽ giúp đệ giết chết tên súc sinh đó.

Dứt lời, Thiên Chí đưa ánh mắt nhìn sang gian phòng của Vũ Kim Minh, nói với giọng lạnh lùng:

- Còn bây giờ, trước tiên ta thay đệ lấy lại chút lợi tức.

Lúc này ở trên đài cao, Vạn Minh thấy sau khi Vũ Kim Minh công khai thân phận thì Thiên Chí không ra giá nữa, trong lòng hắn thầm nghĩ chắc là Thiên Chí e ngại Vũ gia nên không dám tranh giành nữa, cao giọng nói:

- Nếu không ai ra giá, vậy lão hủ xin tuyên bố...

- Sáu mươi hai vạn kim tệ.

Âm thanh của Thiên Chí vang lên khiến toàn trường chấn động. Ở trong gian phòng, Vũ Kim Minh cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thực sự không ngờ tên ở gian đối diện đã biết hắn là người Vũ gia mà vẫn dám tranh giành. Vũ Kim Minh lên tiếng, trong giọng có chứa chút phẫn nộ:

- Vị huynh đệ này, ta...

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Thiên Chí đã ngắt lời:

- Thứ nhất, ta với ngươi không phải huynh đệ. Thứ hai, đây là đấu giá hội, ai ra giá cao thì được, ngươi mang Vũ gia ra đây có cái rắm gì dùng chứ?

Lời của Thiên Chí khiến Vũ Kim Minh vô cùng phẫn nộ, hắn quát lên:

- Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Dứt lời, Vũ Kim Minh phóng ra một luồng khí thế hướng về phía gian phòng của Thiên Chí. Luồng khí thế vừa đến nơi lập tức khiến cho ba người Thiên Chí có cảm giác bị một cục tạ nặng vạn cân đè ép. Thiên Chí đã từng được cải tạo thân thể nên còn đỡ nhưng Hoàng Nguyên Bách và Vũ Kim Tiên ở bên cạnh thì đã phun ra một búng máu, ngã xuống đất. Trong đầu Thiên Chí, Bạch Linh lên tiếng:

- Tiểu tử ngươi lại gây họa gì, sao lại trọc vào một tên lợi hại như vậy?

Thiên Chí không trả lời Bạch Linh mà chỉ nói:

- Sẽ nói với cô sau, bây giờ có cách nào đáp trả hắn không?

Bạch Linh nói:

- Dễ thôi, tên đó mặc dù mạnh hơn ngươi nhiều nhưng mà so với tiểu Quang sau khi tiến hóa thì vẫn không bằng, ngươi thả nó ra là thừa sức ép lại hắn.

Thiên Chí lập tức thả tiểu Quang từ yêu thư ra ngoài. Vừa mới cảm thụ được có kẻ đè ép Thiên Chí, tiểu Quang vô cùng phẫn nộ, toàn thân bạo phát một cỗ khí thế vô cùng bá đạo đánh tan khí thế của Vũ Kim Minh, đồng thời chèn ép ngược lại phía hắn. Luồng khí thế này của tiểu Quang khiến Vũ Kim Minh bị chấn lùi về phía sau ba bước, quỳ xuống ói ra một búng máu. Vũ Kim Minh đưa ta quệt vết máu trên miệng, hoảng sợ lẩm bẩm:

- Lục...lục...lục cấp yêu thú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.