Chỉ chốc lát sau, con thiết giáp tê đã trở thành bữa tối ngon lành trong bụng ba người hai thú. Lúc này, hai con yêu thú không biết đã lỉnh đi từ lúc nào, trước ngọn lửa chỉ còn lại Thiên Chí và hai tên tiểu tử kia. Thiên Chí lên tiếng hỏi chúng:
- Tại sao các ngươi lại muốn trốn khỏi gia đình vậy?
Vũ Kim Tiên nhanh chóng trả lời:
- Chuyện này nói ra thì rất khó tin a, ta sợ Thiên Chí đại ca ngươi không tin.
Thiên Chí cười nói:
- Các ngươi không nói thì sao biết ta không tin chứ?
Hoàng Nguyên Bách lên tiếng:
- Nếu Thiên Chí đại ca muốn nghe thì bọn ta cũng không giấu ngươi làm gì, sở dĩ bọn ta trốn khỏi gia đình là do vận khí của bọn ta.
- Vận khí sao?
- Đúng vậy. Ta từ bé vốn dĩ đã là kẻ xui xẻo. Khi ta vừa sinh ra được ba ngày, trong một lần mẹ ta bế ta ra ngoài thì gặp tai nạn, vì cứu ta mà mẹ ta qua đời. Khi ta ba tuổi, căn phòng ta ở gặp hỏa hoạn, tỷ tỷ ta vì cứu ta cũng qua đời. Ta càng lớn lên thì số lần gặp xui xẻo càng nhiều, có thể nói là ba ngày gặp tai nạn nhỏ, năm ngày gặp tai nạn lớn nên mọi người trong gia tộc đều coi ta là mầm tai họa, ngay cả phụ thân ta cũng căm ghét ta. Cuối cùng, ta không chịu nổi sự ghẻ lạnh trong gia tộc nên quyết định trốn đi thật xa để không liên lụy tới họ nữa.
Nói tới đó, Hoàng Nguyên Bách cúi đầu trầm ngâm không tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-yeu-su/118965/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.