Ai ngờ được nghe mô tả về con cá mập nọ thì Bất Vi càng hưng phấn tợn: "Con cá kia lớn khủng khiếp vậy á?"
"Tôi mà đi lừa cô hả?" Lý Ất Dương tức giận nói.
Tô Đạt hỏi: "Anh còn nhớ chỗ đó chứ?"
Lý Ất Dương trong lòng sinh nghi nhưng không dám nói với Tô Đạt như hắn nói với Bất Vi. Dù cô nàng hơi kì quái nhưng cùng hắn ở chung mấy ngày, là đồng đội nên hiểu tính tình của cô hơn.
Cho nên khi đối diện với một Tô Đạt hắn không hiểu rõ thì hắn cũng cẩn thận lời nói hơn: "Cậu muốn đi sao? Tôi nói cá mập, cua, bạch tuộc cũng chỉ là bề nổi thôi, sâu trong đại dương còn có các loại hải quái vì thời gian tôi ở đó qua ngắn nên không có cơ hội nhìn thấy. Lại nói nơi đó chả tốt lành gì cho cam, trên đảo hoang sơ bảo vật cũng không có, mấy thứ có thể ăn rất khó tìm, dễ chết đói lắm."
Tô Đạt mở mắt nói dối: "Tôi chỉ tò mò mấy thứ hiếm lạ ngoài kia, biết đâu có ẩn chứa bảo tàng quý giá kì lạ."
Lý Ất Dương thở dài nhẹ nhõm, xem nhẹ giác quan thứ sáu của mình, chỉ cho Tô Đạt địa điểm: "Hướng Tây Nam, vị trí F, khá xa Khu Bốn."
Bất Vi sờ cằm đăm chiêu: "Đó chả phải là nơi tiếp giáp với Khu Hai và Ba à? Xa như vậy làm sao đi đến được? Hơn nữa không bị giết chết, ông đúng là quá may mắn."
Nhắc đến việc này, Lý Ất Dương rất là đắc ý đó nha: "Thân là nhà thám hiểm, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730845/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.