Thời điểm Tôn Ba mang thùng đồ ăn Cái Bao Tuấn tặng về nhà thì không khui những hộp đựng thức ăn mà chỉ nhăm nhe vào mấy chai rượu ngon đi kèm, hắn luôn lén mẹ mình uống chút rượu. Cho đến nửa đêm nọ, hắn đói đến mức da lưng dính da bụng, dạ dày rột rột kêu vang, tìm mãi trong bếp chỉ còn non nửa nồi cơm, thế là Tôn Ba phải mở hộp thức ăn kia định bụng ăn kèm với cơm trắng cho qua bữa. Ai mà ngờ...
Cái nắp vừa mở ra, thì mùi hương thơm ngon lành cũng lan tỏa ra xung quanh, làm hắn nghĩ đến những xiên thịt thơm ngon bóng bẩy cay xè từng được ăn.
Dù rằng hai mùi hương khác nhau hoàn toàn nhưng lại có một điểm chung siêu lớn: Rất thơm! Đầy mê hoặc!
Tôn Ba không dám bật đèn phòng bếp mà nương theo ánh trăng rọi từ cửa sổ chóp chép nhai nhai, ăn lấy ăn để.
Ôi ôi cái mùi vị chua chua cay cay này khiến các giác quan của Tôn Ba bùng nổ, sướng đến run rẩy.
A~~~~ sảng khoái quá đi!
Cái hộp đồ ăn này có sức mạnh quật ngã định nghĩa "mỹ thực" của cả một bàn đồ ăn mà trước đây Tôn Ba từng nếm thử!
Trong bếp thỉnh thoảng phát ra tiếng chóp chép rồi lại có cả tiếng thở dài phê pha truyền ra làm cho cậu nhóc xuống lầu đi vệ sinh chú ý, cậu nhóc xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm nhìn chằm chằm bóng đen hì hục bên cạnh cửa sổ phòng bếp, hoảng sợ thét lớn: "MẸ! BA! CÓ YÊU QUÁI!!!!"
Người phụ nữ mặc áo ngủ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730826/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.