Không gian ghế lô không lớn, mà cửa còn đang đóng, nên mùi hương của đồ ăn không thể bay ra ngoài được. Vậy nên mùi hương mới có thể quanh quẩn ở trong ghế lô lâu như vậy.
"Này Thủy Dương, cậu thấy tôi nói đúng chưa? Thực sự rất là thơm!"
Thuỷ Dương vốn đang nhìn Tô Đạt khi nghe vậy liền quay đầu lại về phía bạn mình: " Ừm, thơm thật, nhưng cậu có biết đầu bết của quán này là ai không?" Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Tô Đạt chuẩn bị đóng cửa rời đi.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Tô Đạt quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình rồi gật đầu một cái.
Hành động của hắn làm hai người kia vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn cho rằng người này chỉ vì không muốn quấy rầy bọn họ nên mới im lặng không nói tiếng nào, bây giờ nhìn tình huống này thì có vẻ như người này là người câm?
"Trời đố anh tài......"
Nhìn thấy bạn thân thở dài, trong lòng Thuỷ Dương không vui vẻ, hai hàng lông mày hơi nhăn lại: "Ăn cơm đi, Mông Gia Trạch."
Mông Gia Trạch nghe thấy bạn thân gọi tên đầy đủ của mình ra, sửng sốt một lúc, sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu là lớn nhất được chưa. Đúng rồi, cậu với tôi gọi món khác nhau, tý chút nhớ cho tôi nếm thử đó, món nào tôi thấy cũng rất ngon, chỉ muốn ăn thử một chút."
Sau khi Thủy Dương thấy Tô Đạt rời đi, mới cúi xuống nhìn mấy món ăn trên mặt bàn, sáu món ăn không có chút trùng lặp nào, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730811/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.