Trời vừa mới sáng, Tô Đạt đã tỉnh ngủ. Hắn mới tỉnh không được bao lâu, thì Cái Bao Tuấn cũng cầm theo một cái khăn đi ra từ phòng ngủ, ông thấy Tô Bảo Nhi vẫn chưa có động tĩnh gì thì rất lo lắng, nhưng lại nhìn biểu tình bình đạm của Tô Đạt lại làm ông an tâm hơn rất nhiều.
Ông nhỏ giọng nói một câu: "Chào buổi sáng, đại đương gia." Rồi đi đến nhà tắm rửa mặt.
Ngay lúc này, Ngưu Ngưu cùng Tiểu cũng đã tỉnh, hai đứa một trước một sau đi vào nhà tắm để Cái Bao Tuấn giúp chúng nó rửa thân thể sạch sẽ.
Tô Đạt mới vừa mới dọn dẹp sô pha cùng quần áo xong thì lúc này Tô Bảo Nhi cũng trùng hợp mà mở mắt, trước tiên bé đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồi mới lại nhìn Tô Đạt, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chú ơi, anh Lâm và mọi người đâu rồi?"
Tô Đạt khoa tay múa chân giải thích: "Cháu đã tu luyện một buổi tối rồi, bây giờ Thang Lâm còn chưa rời giường."
Thang Lâm còn ở trong phòng ngủ thật ra đã ngồi dậy dụi mắt, cậu vừa nhớ đến Tô Đạt và Tô Bảo Nhi còn đang ngồi ở bên ngoài, liền gấp gáp chạy ra ngoài, quên luôn cả việc gấp chăn: "Chú Tô, Bảo Nhi sao rồi? Em ấy tỉnh lại chưa?"
Còn không chờ được đáp án của Tô Đạt, Tô Bảo Nhi đã quay đầu lại, vẻ mặt khó mà tin nổi hỏi: "Cháu đã tu luyện lâu như vậy rồi ư? Chú có phải vẫn luôn chờ cháu ở chỗ này không?"
Thang Lâm sửng sốt một lúc, cậu gật đầu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730796/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.