Bên đám Tô Đạt đã đeo mắt kính cùng tai nghe lên xem sân số ba mươi hai thi đấu, lần này người hướng dẫn là một thanh niên đeo kính, hắn giới thiệu với khán giả ở hiện trường nhân vật lên sân lần này: "Hoan nghênh quý vị khán giả bước vào trận đấu thứ bốn mươi bốn của sân đấu ba mươi hai, lần này lên sân đấu chính là Úc Nhất Phi - vũ khí loan đao cùng người mới Bảo bảo Tô gia!" Cái tên Bảo bảo Tô gia vừa được thốt ra, tất cả đều cười ầm lên, có người mắng to: "Tên chó chết nào không biết xấu hổ mà lấy một cái tên như vậy! Nhanh cút trở về bụng mẹ cho lành!" Tô Bảo Nhi vừa nghe đến tên của mình, sắc mặt hớn hở từ hậu đài đi ra. Khi khán giả thật sự thấy một đứa trẻ thì mục trừng cẩu ngốc, có người bắt đầu hoài nghi: "Là trẻ con nhà ai chạy ra vậy?" Ngay cả thanh niên hướng dẫn cũng nghi hoặc, lại đây hỏi bé: "Này bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây? Đây không phải là chỗ để cháu lên chơi đâu." Tô Bảo Nhi cũng không tức giận, lấy thẻ tư cách ra giải thích: "Cháu là tới dự thi, tên là Bảo bảo Tô gia, không phải vừa rồi chú mới kêu tên cháu sao?" Người hướng dẫn lúc này mới kinh ngạc, chờ khi kinh ngạc bớt đi mới nuốt nuốt nước miếng giải thích với khán giả: "Xem ra bạn nhỏ đây chính là Bảo bảo Tô gia dự thi lần này, thật đúng là một bảo bảo, ha ha." Khán giả cười vang, chỉ trích Úc Nhất Phi: "Này không phải nằm thắng lừa gạt người sao?" Úc Nhất Phi lấy từ bên hông ra một chiếc khăn màu trắng xoa xoa loan đao, nhìn Tô Bảo Nhi trào phúng cười nói: "Đao của ta không nhận người, chỉ nhận máu." Tô Bảo Nhi rút chủy thủ từ cạnh chân ra, thận trọng gật đầu một cái với Úc Nhất Phi: "Vâng! Xin chỉ giáo nhiều hơn!" Úc Nhất Phi cười lạnh một tiếng: "Thoạt nhìn vẫn là đứa trẻ lễ phép, chỉ là mệnh ngắn một chút." Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, Úc Nhất Phi liền cầm đao phi lại đây, đối mặt với một đứa trẻ cũng không thấy nương tay, khán giả ở hiện trường đều cho rằng đứa bé này sẽ bị thanh đao kia chém thành hai nửa, bởi vì Tô Bảo Nhi vẫn không nhúc nhích, động tác không nhanh cũng không kinh diễm, vũ khí lại là chủy thủ, quả thực là hành vi tìm chết. Chuyện không thể tưởng được đã xảy ra, chủy thủ của Tô Bảo Nhi không chỉ tiếp được thanh đao kia, còn đẩy cho Úc Nhất Phi lui lại hai bước. Sắc mặt Úc Nhất Phi biến đổi, hung tợn nói: "Đã xem thường mi rồi, kế tiếp chớ có trách ta!" Tô Bảo Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói cho hắn: "Ừm! Không có việc gì!" Chỉ thấy đôi tay Úc Nhất Phi nắm chặt lấy loan đao, động tác càng mau ác hơn, nghiêng một đao chỉ có thể thấy được bóng mờ. Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng nhảy lên né tránh, đi vòng ra sau, dùng mũi đao chỉ vào eo hắn: "Ngươi thua rồi, mau nhận thua đi." Cả người Úc Nhất Phi cứng đờ, cảm thấy chính mình thất bại trong tay một đứa trẻ là quá mất mặt, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy đứa trẻ này có thực lực gì, cùng lắm chính là động tác nhanh nhẹn một chút. Vì thế lập tức liền quay đầu lại cầm đao chuẩn bị bổ về phía bé. Tô Bảo Nhi nhíu mày, đành phải cắm chủy thủ vào bụng hắn, vung chân một cái đá hắn ra ngoài, làm cho nửa người trên của hắn ngả khỏi sân thi đấu. Khán giả ở hiện trường chỉ cảm thấy trận đấu này quá huyền huyễn, vừa rồi đứa bé kia không chỉ đánh bại một người trưởng thành, sức lực còn lớn như vậy? Người hướng dẫn nhân lúc này hùng hồn giải thích để hấp dẫn lực chú ý của khán giả: "Sự tình đã xảy ra nghịch chuyển! Bảo bảo Tô gia thế mà lại có thể một chân đá cho Úc Nhất Phi trượt nửa người ra khỏi sân thi đấu! Như vậy có tính là bạn nhỏ này đã thắng không? Hãy nhìn Úc Nhất Phi! Trời đất, Úc Nhất Phi bị thương từ lúc nào vậy!? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?" Trọng tài tuyên bố Tô Bảo Nhi thắng rồi kết thúc trận đấu, lấy được ba nghìn nguyên giao dịch điểm tiền thưởng lúc sau, Tô Bảo Nhi liền về phòng chờ, không nhìn thấy Thang Lâm bèn hỏi: "Anh Lâm đâu?" Tô Đạt gỡ tai nghe cùng mắt kính xuống, chỉ chỉ cửa, ý rằng cậu bé đã đi ra ngoài dự thi. Lúc này Tô Bảo Nhi mới vội vã chạy tới đeo mắt kính cùng tai nghe lên để xem Thang Lâm thi đấu. Thang Lâm đã bắt đầu thi đấu được một lát, đối thủ của cậu ta là một mỹ nhân cao gầy, dùng vũ khí là roi. Có lẽ là vì thấy được người đẹp, khán giả ở hiện trường cứ như được tiêm máu gà, gào to muốn hấp dẫn lực chú ý của đối phương. Bởi vì mỹ nhân dùng roi nên Thang Lâm chỉ biết né tránh, rất nhanh liền khiến cho khán giả tức giận, đủ loại lời thô tục đều nói ra: "Thằng nhóc chó má! Không đánh thì mau lăn xuống! Vẫn luôn trốn tránh không dài kỉ kỉ!" Thang Lâm hoàn toàn không bị những lời đó ảnh hưởng, hết sức chuyên chú trốn tránh như cũ, mãi đến khi tìm được một cơ hội, phát ra ám khí bắn vào đùi đối phương. Mỹ nhân chỉ cảm thấy bắp đùi đau xót, liền biết bản thân đã trúng quỷ kế của nhóc thúi nàu, nhưng người khác lại không phát hiện ra. Người hướng dẫn là một người đàn ông trung niên, ông ta phát hiện sắc mặt mỹ nhân không đúng, lập tức nói: "Sắc mặt Hương hương bỗng nhiên trở nên rất xấu, chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Không lẽ Tô đường này còn có vũ khí bí mật gì không để lộ ra?" Bởi vì chân bị thương, hương hương nhất thời di chuyển không được, thầm mắng một tiếng, lại vung roi về phía Thang Lâm, lần này mang theo một ít xảo kính, dường như là muốn trả thù đối phương. Thang Lâm mặt không đổi sắc tiếp tục trốn tránh như cũ, khiến cho hương hương tức giận dùng roi càng lúc càng nhanh, khiến khán giả nhìn hoa cả mắt. Sau khi trên tay bên phải trúng ám khí, hương hương ném roi nói: "Ta nhận thua!" Sắc mặt tuy rằng muốn nói có bao nhiêu không cam lòng liền có bấy nhiêu không cam lòng, lại vẫn là không quay đầu lại sườn núi chân rời đi sân thi đấu. Người hướng dẫn nhìn bóng lưng Hương Hương lớn tiếng giải thích: "Hương Hương nhận thua rồi! Chẳng lẽ là bởi vì không đành lòng thương tổn trẻ vị thành niên? Không hổ là nữ thần! Tình thương của mẹ quả thật rất lớn lao!" Có khán giả tinh mắt mắng to người hướng dẫn: "Ngươi có biết giải thích không vậy! Không biết thì cút mau! Không phát hiện Hương Hương là bị thương rời đi sao?" Lúc này khán giả đều bắt đầu thảo luận từ khi nàoTô Đường kia đã làm cho Hương Hương bị thương? Chỉ là vấn đề này tuy rằng không có được đáp án, nhưng khán giả diễn xưng một thiếu niên vị thành niên cư nhiên dùng như vậy nương tên, có phải hay không tính trẻ con chưa mẫn. Nói về chuyện tên tuổi này, Thang Lâm cũng rất bất đắc dĩ, vốn dĩ cậu muốn dùng tên Tô Lâm để cùng họ với Tô Đạt nhưng không biết tại sao lại thua thành Tô Đường. Chờ Thang Lâm quay lại phòng chờ nghỉ ngơi trong chốc lát mới đến lượt Cái Bao Tuấn lên sân thi đấu, Cái Bao Tuấn lấy tên là Tô quản gia, ông ta cảm thấy bản thân đương chi không hổ, vừa nghe liền biết là có liên quan tới nhóm Tô Đạt. Đối thủ của Cái Bao Tuấn là một người đàn ông trung niên xấp xỉ tuổi, đối phương lăn lộn ở chỗ này thật lâu, dù vẫn luôn ở tầng dưới chót nhưng cũng may không kiêu không táo. Đối đầu với hắn, trước kia khẳng định Cái Bao Tuấn phải tốn rất nhiều công sức nhưng hiện tại lại chỉ tốn một chút thời gian đã khiến cho người đàn ông kia chủ động nhận thua. Bốn người đều thắng trận tấn cấp, đây cũng là bên trong dự kiến của Tô Đạt, hắn vẫn rất rõ ràng thực lực của bốn người bọn họ, huống chi ba người đều từng được hắn tự mình huấn luyện. Thẻ công nhận dũng sĩ từ cấp F lên tới cấp E, vị trí nơi ở cũng khác hẳn, so sánh với sân thi đấu cấp F thì sân thi đấu cấp E càng xa hoa hơn một ít, số người gần như ít hơn một nửa. Tô Đạt nói cho bọn họ lại tham gia thêm một lần, dù thắng hay thua đều phải chờ sau ngày mai rồi mới lại tham gia, ba người đều đồng ý. Cái Bao Tuấn quan sát tới rồi phương diện này giống như có thể thuê nhà ở gian, dựa theo số trời tới tính. Một phòng một sảnh một bếp một vệ phòng thuê một ngày cần tám trăm điểm, có thể nói là cực kỳ đắt. Không chỉ phòng ở mà ngay cả dinh dưỡng tề ở chỗ này đều đắt gấp ba so với bên ngoài, huống chi là đồ ăn! Còn may bọn họ có đồ ăn tự tích trữ, không cần lo lắng vấn đề thức ăn. Tô Đạt nghĩ nghĩ, cảm thấy nên cho mọi người ăn thử một lần xem đồ ăn bên ngoài thế nào, liền nhẹ nhàng quyết định sau khi thi đấu kết thúc mọi người dùng thù lao tới nhà ăn mua bản thổ đồ ăn! Mà ở người dự thi ở sân thi đấu cấp E quả thật mạnh hơn người ở sân thi đấu cấp F nhiều, Thang Lâm cùng Cái Bao Tuấn tới sân thi đấu khác nhau. Cũng may chỗ tốt trong phòng thuê là màn hình thực tế ảo có thể chia nhỏ, hai sân thi đấu đều có thể xem được. Đối thủ của Thang Lâm là một tráng sĩ thanh niên quyền thuật không tồi, cũng may đối phương chỉ có thể cận chiến, Thang Lâm lại là viễn trình lấy ám khí là chủ. Thanh niên tráng sĩ rất không nguyện ý nhận thua giống cô Hương Hương lần trước, mặc dù bị ám khí bắn trúng cũng vẫn không nhúc nhích chờ Thang Lâm tới gần cho mình một đòn nghiêm trọng. Nếu Thang Lâm chỉ có ám khí thì sợ là không làm gì được đối phương. Nhưng cố tình ám khí có thể chứa chất lỏng lưu động, lúc bắn ám khí sẽ chảy một chút, chỉ cần bị bắn trúng, chất lỏng lưu động này sẽ chảy vào máu người kia. Ám khí trang trí kiểu Trung Quốc có thuốc gây tê tác dụng mạnh, dù có là trâu rừng thì bị bắn trúng cũng sẽ té xỉu trong khoảng một giờ. Quả nhiên xấp xỉ hai mươi phút sau, thanh niên tráng sĩ cảm giác đầu váng mắt hoa, toàn thân mệt mỏi, chỉ thêm một lúc liền gục. Bởi vì quy tắc là chỉ khi người dự thi tử vong hoặc là chính miệng nhận thua mới có thể kết thúc cho nên Thang Lâm phải kéo cơ thể thanh niên tráng sĩ ra khỏi sân thi đấu, trận đấu này mới tính là kết thúc. Nhưng khán giả ở hiện trường hô to không đã ghiền, cảm thấy đây là trẻ con nhà người ta chơi xiếc, Thang Lâm thấy trọng tài đã tuyên bố mình thắng thì cũng mặc kệ tin đồn nhảm nhí trong miệng những người khác. Tình huống bên chỗ Cái Bao Tuấn cũng không sai biệt lắm, gặp gỡ đối thủ cũng là cái trọng lực hình, vung một cây búa thật lớn, một búa nện xuống sân thi đấu thì sàn đấu cũng nứt ra, ông ta còn nghĩ trong lòng: Phá hư sân thi đấu có phải đền tiền không? Đương nhiên là có, người hướng dẫn nhìn vết nứt trên mặt đất nói: "Hùng Thiết Long búa tạ đem mặt đất đều chùy nứt ra, có thể thấy được lực lượng vô cùng lớn! Đáng tiếc lại bị Tô quản gia né tránh. Phải nói một chút, nếu người dự thi phá hủy sân thi đấu sẽ phải đền tiền dựa theo giá gốc nha." Người hướng dẫn mới nói xong, khán giả hiện trường bỗng nhiên phát ra tiếng kêu ồn ào sợ hãi. Trên sân thi đấu, Cái Bao Tuấn lại dám đứng trên đại chùy của Hùng Thiết Long, đá vào đầu hắn. Đầu luôn luôn là nơi trí mạng nhất, dù không chết cũng sẽ bị thương nặng. Trên đầu Hùng Thiết Long toát ra huyết lưu tới rồi trong ánh mắt, thoạt nhìn liền rất thảm cũng khó trách hấp dẫn lực chú ý của khán giả. Nhưng dù cho trước mắt hắn đã choáng váng mơ hồ cũng không muốn nhận thua, nghiêng ngả lảo đảo bám theo bóng dáng phía trước vung đại chuỳ. Lại không biết Cái Bao Tuấn đang cố tình dẫn mình tới mép sân thi đấu, chỉ cần nghiêng một cái, Hùng Thiết Long liền bởi vì ngã khỏi sân thi đấu mà thua trận đấu này. Lúc hai người trở về cũng đã đến lượt Tô Bảo Nhi lên sân đấu. Tô Bảo Nhi vẫn bị xem thường như cũ, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, có thể mạnh cỡ nào? Huống chi vũ khí của bé còn là chủy thủ, so sánh với cự đao dài hơn ba mét rộng hơn năm mươi centimet của đối thủ, quả thực không đáng để vào mắt. Giai đoạn trước khán giả đều hứng thú thiếu thiếu, cảm thấy đã thấy được kết cục. Còn có mấy khán giả thích gây chuyện hưng phấn kêu to: "Đánh chết nó! Đánh chết nó!" Ngay cả người hướng dẫn cũng là liên tục lắc đầu, cảm thấy kết cục trận thi đấu này đã được quyết định sẵn. Ai cũng không ngờ được Tô Bảo Nhi sẽ vung một đấm đấm vỡ thanh đao của đối phương, nhảy bật lên đặng hai chân đối phương đã bay ra sân thi đấu, thậm chí còn không bò dậy nổi. Kết quả như vậy khiến mọi người sợ tới ngu luôn. Thậm chí người hướng dẫn còn mất tiếng thật lâu mới ấp a ấp úng nói: "Nó...... Nó...... Thắng, đứa bé kia...... Thắng?" Tô Bảo Nhi đưa lưng về phía tiếng ồn ào nghi ngờ cùng tiếng tức giận mắng mỏ rời khỏi sân thi đấu, vui sướng đi tìm chú mình, nhưng chờ khi bé trở về mới phát hiện Tô Đạt đã ở sân thi đấu. Đối thủ của Tô Đạt là một người kiếm sĩ, theo như lời người hướng dẫn thì kiếm sĩ này là đồ đệ của một Kiếm Vương nổi tiếng, tuy rằng mới ra ngoài rèn luyện nhưng thực lực đã rất mạnh, trong lần đầu tiên lên sàn đấu đã nhẹ nhàng dùng đúng một kiếm đâm chết đối thủ, thời gian chỉ dùng mười giây. Dù cho Tô Đạt rất mạnh, người hướng dẫn vẫn là cảm thấy khả năng kiếm sĩ thắng cao hơn một ít, ngay cả tiền đặt cược cũng là nghiêng về kiếm sĩ. Kiếm sĩ cúi nngười với Tô Đạt, vẻ mặt là tôn trọng với đối thủ: "Xin chỉ giáo nhiều hơn." Tô Đạt vẫn không đáp lời như cũ, đáp lễ lại kiếm sĩ. Lúc này người hướng dẫn nhìn nhìn tư liệu, nói: "Trong trận đấu trước Tô thị cũng không nói gì, đến tột cùng là khiêu khích hay là thói quen?" Bởi vì thực sự cảm thấy hứng thú đối với người sử dụng kiếm thuật trước mặt, Tô Đạt mở ra phòng phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn giải thích: "Ta muốn quyết đấu cùng một kiếm sĩ, thoạt nhìn đối phương rất thân thiện." Tiểu yêu Tây sơn trưng ra vẻ mặt không thể tin tưởng, hận không thể xuyên qua phát sóng trực tiếp túm vai Tô Đạt mà lắc điên cuồng: "Ngươi thấy thân thiện chỗ nào? Ánh mắt của đối phương rõ ràng là muốn giết ngươi!" Cũng không biết Tô Đạt có thấy bình luận này hay không, trọng tài đã tuyên bố bắt đầu rồi. Kiếm thuật của đối phương tuy rằng không đủ hùng hậu, cơ sở lại rất vững chắc, có thể nhìn ra người phát minh bộ kiếm pháp này là một người rất hiểu kiếim. Tô Đạt mặc quần áo rộng thùng thình, khi trốn tránh lại cho người ta một loại cảm giác phiên nhược kinh hồng. Kiếm sĩ rất nhanh liền nhìn ra hắn không phải là may mắn nên mới né tránh được mà là thật sự có năng lực trốn tránh. Chỉ là kiếm sĩ không tin người này còn có thể tiếp tục trốn tránh. Bình luận trong tiệm cơm nhỏ Tô thị lướt thật nhanh, chỉ có thể loáng thoáng thấy tất cả đều là dãy dấu chấm than dài. Ma nhân sớm đã mơ ước thân pháp của Tô Đạt thật lâu càng là kìm nén không được, dùng ký ức tinh thạch ghi chép lại trận chiến đấu này, tính toán đợi lát nữa nghiên cứu. Nhìn ra manh mối huyết tộc vương tử nói: "Nhân loại cầm kiếm kia căn bản không phải đối thủ của chủ bá, nhưng mà kiếm pháp của hắn lại tinh diệu, nếu là người sáng tạo bộ kiếm pháp này cùng chủ bá quyết đấu sẽ hay hơn." Mà kiếm sĩ tuy rằng cảm thấy thực lực Tô Đạt không tồi nhưng cũng giới hạn ở mức có chút thực lực, không giống những người khác uổng cho một bộ túi da. Hắn tự nhiên sẽ không cho rằng chính mình sẽ yếu hơn Tô Đạt, tiếp tục tự tin tràn đầy chặt, chém, bổ về phía hắn như cũ. Tô Đạt thấy một bộ kiếm pháp sử dụng xong rồi, rốt cuộc không trốn tránh nữa, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm dùng lực bẻ gãy, phát hiện không thích hợp. Kiếm sĩ cười lạnh một tiếng, người hướng dẫn mượn máy móc đứng ở không trung quan sát lớn tiếng giảng giải: "Rốt cuộc không hề trốn tránh nữa, Tô thị kẹp lấy kiếm của Thập Tâm! Chẳng lẽ là hắn muốn bẻ gãy sao? Người biết Tâm kiếm phái đều biết lão tổ Tâm kiếm dùng nguyên tố cứng cỏi nhất trên thế giới làm kiếm cho ái đồ của mình! Có thể so với Năng Lượng Thạch cấp mười! Là không có khả năng bị phá hủy hư hao! Tô thị làm như vậy hiển nhiên là si tâm vọng tưởng!" Tiểu Yêu Tây Sơn nghi hoặc nói: "Năng Lượng Thạch cấp mười? Đó là gì? Còn lợi hại hơn yêu đao sao?" Thanh Vân đạo trưởng lắc đầu, nói ra giải thích: "Yêu đao bị phong ấn rất nhiều đại yêu, trừ phi là người phong ấn, bằng không không ai phá hư được. Lại nói, yêu đao kia của ngươi từ đâu tới đây? Có lai lịch gì?" Tây Sơn Tiểu Yêu suy nghĩ một lát, bởi vì truyện này đã xảy ra rất lâu rồi, thọ mệnh của yêu tộc cũng rất dài: "Hình như nó đã ở trong tộc của ta từ rất lâu rồi, lúc ấy còn có một truyền thuyết, kẻ lại là có một con người dùng một cái đao chất lượng không được tốt lắm để phong ấn đại yêu quái gây chuyện ở khắp nơi, về sau thì người này lại thiếu tiền, nên thế chấp nó ở Yêu tộc, bảo là về sau có tiền rồi sẽ tới chuộc lại. Thế nhưng ta cảm thấy đây chỉ là bịa đặt, ngươi thấy đó yêu đao này cũng ở trong tộc của ta mấy ngàn năm rồi, người kia cho dù có thực sự tồn tại thì chắc cũng chết rồi, hơn yêu đao này ngoại trừ có nhiều yêu khí nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả." Đạo trưởng Thanh Vân: "......" Mà lúc này ở trên sân thi đấu, sau khi phát hiện không thể bẻ gãy kiếm của Thập Tâm thì Tô Đạt lập tức bỏ cuộc, tiếp tục chạy trốn. Chỉ khác ở chỗ thời gian trốn tránh bây giờ đã ngắn lại, khi Thập Tâm còn đang cho rằng hắn vẫn tiếp tục sử dụng chiêu này thì Tô Đạt đã đứng ở sau lưng rồi nhẹ nhàng đẩy hắn một cái từ lúc nào chẳng hay. Thập Tâm chỉ chợt thấy chuông báo động trong đầu kêu một cái, ánh sáng trước mắt đã loé lên rồi bị đẩy ra khỏi sân thi đấu. Sau khi trọng tài tuyên bố thi đấu kết thúc, Thập Tâm liền đuổi theo Tô Đạt, trên mặt chàn đầy vẻ không phục, hỏi: "Vì sao khi thi đấu ở trên sân, cậu luôn trốn tránh tôi?" Tô Đạt không nói lời nào, nhưng khu bình luận trong phòng phát sóng trực lại bắt đầu trả lời thay hắn. Vẻ mặt của Vương tử Huyết tộc vô cùng bất đắc dĩ vừa cười vừa trả lời: "Em trai ngốc à, chẳng lẽ không phải vì ngươi ngốc quá ngốc sao." Đệ tử Huyền môn bị trọc đến cười ha ha, hắn ngoi đầu lên ở khu bình luận: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ngươi rất quá phận ha ha ha ha ha ha ha." Tô Đạt làm mấy cái động tác tay, thế nhưng mà Thập Tâm cũng nhìn không hiểu, nét mặt đã có chút bực bội: "Tôi rõ ràng nhìn thấy trên người của cậu có vũ khí, vậy tại sao cậu lại không dùng? Mà lại dùng phương pháp không ai chấp nhận này để thắng cuộc thi đấu!" Tới bây giờ Thập Tâm vẫn cho rằng, mình thua khẳng định là bởi vì Tô Đạt làm mấy trò bẩn thỉu trên sân thi đấu, chỉ là sân thi đấu ở nơi này cũng không hạn chế người tham gia sử dụng các loại âm mưu quỷ kế bẩn thỉu, vậy nên cho dù hắn có tức giận bất bình đến thế nào thì cũng phải nhịn. Tô Đạt lắc đầu, cách làm của hắn cũmg không phải là cách làm mà không ai chấp nhận, cùng lắm thì cũng chỉ là không đối mặt giao tranh với đối thủ mà thôi. Tuy nói thắng mà không dùng võ, thế nhưng đối phương cũng không chống đỡ được đao của hắn, vậy nên để tránh cho tranh chấp dẫn tới mất mạng không cần thiết, thì hắn cũng chỉ có thể lựa chọn cách này. Đáng tiếc, Thập Tâm không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, Tô Đạt cũng chẳng còn cách nào khác, vậy nên đành rời đi, không để ý tới hắn nữa. Thập Tâm giận dữ: "Đồ tính tình quái đản! Không chỉ dùng quỷ kế ở trên sân thi đấu! Mà bây giờ còn chột dạ tới không thèm trả lời!" Đáng tiếc là mặc cho hắn có tức giận mắng to tới cỡ nào, thì Tô Đạt cũng không quay đầu lại. Nhớ tới ước hẹn hội mặt ở nhà ăn với đám Tô Bảo Nhi, Tô Đạt liền trực tiếp hướng tới nhà ăn. Đi vào mới phát hiện không khí trong nhà ăn rất kỳ quái, mới vào cửa đã có cả một đám người nhìn về phía hắn. Tô Đạt vểnh tai lên, nghe được một người thiếu niên trẻ tuổi ở trong góc nói với thiếu nữ váy trắng ở bên cạnh: "Lại có một người nữa tới, tôi cứ cảm thấy không khí ở nơi này càng ngày càng kỳ quái, hay là chúng ta rời đi đi?" Vừa dứt lời, xung quanh liền im lặng, ngay cả tiếng ăn cơm cũng nghe thấy, lúc này Tô Đạt mới phát hiện ra ở đây có rất nhiều cao thủ, hẳn là bọn họ cũng nghe thấu đoạn lời nói kia. Đám Tô Bảo Nhi ngồi ở một nơi tương đối xa, nhưng chỉ cần tập chung tìm một lát là đã thấy rồi. Cái Bao Tuấn thấy hắn đã đến liền đưa thực đơn qua, nhìn mấy cái giá cao cắt cổ trên thực đơn thượng làm Tô Đạt phải mất một lúc để lựa chọn từ ngữ, nghĩ xong mới ra hiệu: "Sao nhà hàng này lại đắt như vậy?" Cái Bao Tuấn thanh thanh cổ họng, thấp giọng nói: "Ngài cũng thấy rồi đấy, món ăn ở nhà hàng này rất đắt, mặc dù chúng ta vừa mới thắng được hai trận, thì cũng chỉ đủ để ăn một bữa thôi. Người đi vào nơi này, chỉ toàn là toàn là những người không giàu có thì cũng rất mạnh, nghe nói ở trên tầng còn có mấy người dũng sĩ cấp S." Lúc này Tô Đạt mới gật gật đầu, trừ 3000 điểm giao dịch ra thì thắng hai trận đấu giúp họ nhận được 1 vạn điểm giao dịch, cộng vào cũng đã được năm vạn điểm giao dịch rồi, thế nhưng một bàn đồ ăn mà bọn họ vừa mới gọi, bốn mặn hai chay một canh đã rút mất gần 3 vạn điểm giao dịch. Khi đồ ăn lên tới trên bàn, bốn người liền thất vọng, tuy rằng bày biện đẹp mắt thế nhưng món ăn không hề thơm, hoàn toàn không khơi gợi được cảm giác thèm thuồng của bọn họ. Cái Bao Tuấn nâng cao tinh thần, cổ vũ bọn họ ăn: "Bắt đầu đi, có lẽ khi ăn vào sẽ không tệ, dù sao thì giá cả cũng bày ở trên thực đơn, hiện vật chắc cũng không quá kém được." Bốn người cuối cùng cũng bắt đầu, mỗi người tự giác gắp một miếng thịt nhét vào miệng, người có phản ứng đầu tiên chính là Tô Bảo Nhi, hắn không nhịn được mà lè miếng thịt còn chưa nhai ra, vẻ mặt đau khổ khóc lóc kể lể nói: "Thúc thúc, cái này là cái gì vậy?" Tô Bảo Nhi chỉ từng ăn đồ ăn do Tô Đạt làm, thế cho nên phản ứng như vậy là hết sức bình thường. Rốt cuộc thì ngay cả Thang Lâm và Cái Bao Tuấn đã từng ăn qua đồ ăn như vậy cũng không chịu được, bọn họ nhai hai cái tượng chưng rồi cũng lén lút lè ra. Nhưng Tô Đạt lại không lè, buông chiếc đũa xuống, ra hiệu: "Nếu không thích thì chúng ta về phòng rồi ta tự làm, Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao còn ở nhà, chắc chúng cũng đói bụng rồi." Ba người còn vội vã gật đầu, đồ ăn vừa mới vừa lên bàn mấy người đã nhanh chóng rời đi, không hề muốn đóng gói mang về mà chỉ quẹt thẻ rồi đi luôn. Người thiếu niên nói chuyện lúc Tô Đạt vào nhà hàng lại thấp giọng nói: "không phải bọn họ vừa mới vào sao? Ta còn thấy người phục vụ đưa đồ ăn cho bọn họ, tại sao lại rời đi nhanh như thế chứ?" Thiếu nữ đang dùng thìa bạc ăn bánh kem, thanh âm uyển chuyển nói: "Bọn họ nghe thấy." "Bọn họ?" Thiếu niên nghi hoặc mà nhìn bốn phía xung quanh. Thiếu nữ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên phía trên: "Xung quanh có người năng lượng." Thiếu niên hoảng sợ mà trợn to đôi mắt. Đám Tô Đạt trở lại phòng cho thuê, tuy rằng tiền thuê có chút đắt đỏ, thế nhưng được cái là không gian ở bên trong rất lớn, một cái phòng ngủ có thể đặt ba cái giường cũng được. Ngưu Ngưu cùng Tiểu Mao hình như vẫn luôn ở trong phòng chờ đợi bọn họ trở, nghe thấy tiếng bước chân liền chạy ra chào đón. Tô Bảo Nhi cười hì hì ôm lấy Tiểu Mao đã chạy đến, an ủi vài câu: "Đói bụng hả? Chú đang đi nấu cơm rồi." Sô pha vừa đại vừa êm ái, hơn nữa có toàn tivi để xem, vậy nên Tô Bảo Nhi ôm Tiểu Mao ngồi chơi ở đó. Bởi vì phòng bếp toàn là đồ công nghệ cao không cần tự con người nhóm lửa, thế cho nên Thang Lâm liền tiếp nhận rửa rau cùng với xử lý thịt, Cái Bao Tuấn thì nhận xử lý vệ sinh ở các phòng khác, phòng bếp thôi mà còn có cả ban công. Phong cảnh ở chỗ này cũng không tệ, từ đây nhìn ra là có thể thấy hoa viên ở bên dưới, nếu về sau bọn họ có nhà của chính mình, thì có thể bày trí càng thêm xinh đẹp càng thêm thoải mái hơn nữa. Tưởng tượng đến mục tiêu này cũng cách bọn họ không xa lắm, động tác quét tước của Cái Bao Tuấn càng ngày càng nhanh nhẹn hơn, còn ngăn không được hưng phấn mà hừ ca. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chất lượng phần này không được hoàn hảo, chúng phi thông cảm. Ngoài ra trẫm muốn báo tin luôn, cái lap của trẫm tèo rồi, điện thoại thì như &#[email protected]+$(-#&@!? nên mấy chương kế của trẫm cũng không được hoàn hảo luôn, đừng uýnh trẫm °^° Với cả page của team sau khi bị hack đã được lập lại một cái mới, ai muốn ủng hộ thì lên like nha, yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]